Saturday, March 31, 2012

Children ages 2 to 9 may exhibit:
  • Fear of particular people, places or activities
  • Regression to earlier behaviors such as bed wetting or stranger anxiety
  • Victimization of others
  • Excessive masturbation
  • Feelings of shame or guilt
  • Nightmares or sleep disturbances
  • Withdrawal from family or friends
  • Fear of attack recurring
  • Eating disturbances
Symptoms of sexual abuse in older children and adolescents include:
  • Depression
  • Nightmares or sleep disturbances
  • Poor school performance
  • Promiscuity
  • Substance abuse
  • Aggression
  • Running away from home
  • Fear of attack recurring
  • Eating disturbances
  • Early pregnancy or marriage
  • Suicidal gestures
  • Anger about being forced into situation beyond one’s control
  • Pseudo-mature behaviors

Dư chấn tâm lý của trẻ em bị lạm dụng tình dục

Những đứa trẻ bị lạm dụng có thể có những dấu hiệu đáng nghi ngờ sau đây:
- Thiếu cảm xúc, né tránh tình yêu bình thường trong mối quan hệ cha mẹ, bạn bè.
- Vẽ tranh về những hình ảnh hay những câu chuyện với mục đích tình dục và ghê tởm điều đó.
- Có hành vi quyến rũ, tò mò về tình dục với người lớn hay trẻ em khác.
- Diễn tả đầy đủ như một sự hiểu biết về tình dục không hợp với lứa tuổi.
-  Thay đổi thói quen đi ngủ, trằn trọc khó ngủ, mơ ác mộng đang quan hệ tình dục.
- Bần thần, thay đổi thói quen ăn, uống. Ăn quá nhiều hoặc quá ít.
- Hay đái dầm và mút ngón tay.
- Từ chối đi học.
- Tính tình trở nên hung hăng, giận dữ.
- Nếu trẻ lớn thì luôn tỏ ra bí mật.
Vì vậy, nếu phụ huynh phát hiện ra con mình đã bị lạm dụng thì không nên có những lời nói, hành động bột phát mà cần thiết phải đưa đứa trẻ đến trung tâm tư vấn tâm lý. Ở đây trẻ sẽ thực sự mở lòng mình ra và hơn hết phụ huynh cũng hiểu được những chấn thương mà bé đã phải chịu.

Wednesday, March 28, 2012

Rộ thông tin lá đu đủ “thần hiệu” chữa ung thư (?!)
Khoa học vẫn chưa chứng minh được "thần hiệu" của lá đu đủ.
Thời gian gần đây, người dân lại rộ lên thông tin lá đu đủ có thể chữa khỏi bệnh ung thư vừa không tốn kém nhưng rất thần hiệu. Nhiều bệnh nhân đã rời bệnh viện về nhà học công thức làm thuốc và tự chữa bệnh cho mình...

“Thần hiệu” chữa ung thư?
Tình cờ, tôi có biết bệnh nhân Lê Văn S - cán bộ hưu trí (ở quận Hoàng Mai, Hà Nội) là một bệnh nhân ung thư phổi. ông bắt đầu xạ trị khối u phổi từ năm 2006 ở Viện K, Hà Nội. Sau đó ông đã sử dụng "bài thuốc" từ lá đu đủ nấu. Hơn 10 tháng điều trị, ông đi khám bác sỹ cho biết khối u của ông đã nhỏ đi, nhưng làm xét nghiệm máu thì chỉ số ung thư trong máu có phần tăng lên. ông S cho biết rất có thể khối u ở phổi đã di căn sang vị trí khác. Hiện nay ông S tiếp tục điều trị tại Bệnh viện Việt -Xô.
Cũng giống ông S, gần đây, chị Lê Thị Hoa (thị trấn Đồng Văn, Duy Tiên, Hà Nam) đang điều trị ung thư tại Viện K Trung ương. Sau hơn 2 năm bị ung thư xương, 1/3 xương chậu của chị bị ung thư "ăn" rỗng, rất đau đớn. Mới đây khi nghe nhiều người mách nhỏ về bài thuốc dùng lá đu đủ chữa ung thư, chị Hoa rất mừng. Chị bảo rằng: "Tôi đã uống nước lá đu đủ được hơn 1 tháng. Ban đầu uống chưa quen mỗi ngày tôi chỉ uống được 400ml, nhưng sau thì uống đều 600ml/ngày. Lá đu đủ rất khó uống, ngửi mùi thôi đã thấy khó chịu nên không phải ai cũng uống được ngay. Đặc biệt sau khi nấu xong mà chưa kịp uống hoặc không cho vào tủ lạnh nước đó sẽ chuyển sang dạng sền sệt nhơn nhớt. Ngoài ra tôi còn sử dụng một số thuốc và thường xuyên ăn kèm với một số thức ăn bổ dưỡng khác". Chị Hoa cho biết: "Theo như bài thuốc truyền miệng, phải uống ít nhất trong 6 tháng mới thấy được công dụng. Hiện tại, tôi không vào viện điều trị hóa chất nữa mà chỉ ở nhà uống nước lá đu đủ. Chưa biết thực hư công dụng như thế nào, nhưng "còn nước còn tát" tôi sẽ kiên trì theo phương pháp này. Dù sao bài thuốc cũng không tốn tiền như phải điều trị tại viện".
Đã có không ít bệnh nhân ung thư bỏ ngang việc điều trị ở bệnh viện để theo bài thuốc đu đủ. Theo tìm hiểu của PV, công thức nấu lá đu đủ rất đơn giản. Người bệnh có thể chọn bất kỳ một cây đu đủ, lấy lá và cuống để tươi chứ không để khô, không dùng dao cắt, rồi đập cuống đu đủ cho dập, lá vò nhẹ. Sau đó bỏ tất cả vào nồi thuỷ tinh hoặc nồi i -nốc, đường kính khoảng 30cm, cho càng nhiều càng tốt. Đổ xăm xắp nước, đun từ từ đến khi sôi, để sôi 10 phút, sau đó tắt lửa, đậy vung để nguội dần. Sau 2 giờ đun, rót nước ra uống. Theo bài thuốc được truyền miệng, người bệnh uống 600ml chia 3 lần /ngày, mỗi lần 200ml, khi uống kèm theo 2 thìa cà phê mật mía, uống vào lúc no. Trong thời gian uống thứ thuốc này người bệnh không phải ăn kiêng. Ngoài ra cần lưu ý một số điều: Phải uống cùng với mật mía, uống liên tục từ 5-6 tháng trở lên mới có kết quả. Nước lá đu đủ để ngoài dễ bị thiu và lên men nên khi nấu xong cần cho vào tủ lạnh để uống dần.
Chưa có cơ sở khoa học
Theo tìm hiểu của PV, từ năm 2000, GS.Nguyễn Xuân Hiền, nguyên Trưởng khoa Da liễu - Bệnh viện Quân Y 108 đã phổ biến cách chữa bệnh bằng lá đu đủ cho 12 bệnh nhân và thường xuyên theo dõi qua điện thoại kết quả điều trị của họ. GS đã tổng kết, có 4 trường hợp tốt (3 u phổi, 1 chửa trứng); 3 trường hợp bệnh đã thuyên giảm là u phổi; 1 trường hợp xấu; 3 người chết và 1 không có khả năng sống. Từ kết quả thu được, GS Hiền nhận xét: "Các trường hợp uống thuốc không đem lại hiệu quả thường rơi vào những người bệnh nặng đã chuyển sang di căn; không uống đủ trong thời gian 5 - 6 tháng hoặc uống được một thời gian thì chuyển sang thuốc khác".
Được biết, công thức chế biến lá và cuống đu đủ thành "thần dược" chữa bệnh ung thư được GS. Hiền kế thừa từ bà Lê Thị Đặng ở quận Phú Nhuận, TP.HCM. Năm 1998, chồng bà Đặng là ông Bùi Hoán, 80 tuổi bị mắc bệnh ung thư lưỡi giai đoạn III. Trong quá trình chữa bệnh cho chồng, bà Đặng đã phát hiện ra thông tin về một bài thuốc bắt nguồn từ một người úc tên là Stan Sheldon bị bệnh ung thư phổi trầm trọng, hai lá phổi đã nát, các bác sỹ đều kết luận ông không thể sống được nữa. Bài thuốc là dùng lá đu đủ nấu lấy nước uống. Khi ấy, GS. Hiền đã dùng “đơn thuốc” này điều trị cho con gái của ông bị ung thư phổi, kết hợp cùng với tia xạ và hoá chất. Thời gian đầu cũng đỡ nhưng do bệnh của con gái ông đã quá nặng, chuyển sang giai đoạn di căn nên bài thuốc không đem lại hiệu quả. Vợ ông thường xuyên uống nước lá đu đủ nấu cũng đã chữa được bệnh viêm đại tràng mãn tính. Tuy nhiên công dụng của lá đu đủ như thế nào, có chữa được bệnh ung thư hay không thì GS. Hiền cũng chưa dám khẳng định.
Một bác sĩ Bệnh viện Y học cổ truyền Hà Đông chia sẻ: "Nhiều năm làm nghề, tôi chưa từng thấy ai áp dụng bài thuốc này. Khi nghe PV nói, tôi rất ngạc nhiên. Theo tôi, không có một luận chứng nào để tin vào công hiệu của lá đu đủ, trái lại tôi còn nghĩ nhựa đu đủ rất độc, có thể làm chết người. Nhưng với bệnh nhân ung thư, biết đâu chẳng là "dĩ độc trị độc" chăng? Ngày xưa ở Việt Nam, người ta còn uống nhựa đu đủ để trục thai nữa".
Theo BS. Nguyễn Công Doanh - Khoa Đông y (Bệnh viện Bạch Mai) thì: "Trong khi chưa có kết luận chính xác về công dụng của lá đu đủ có vai trò như thế nào với việc điều trị bệnh ung thư thì cách tốt nhất để ngăn suy kiệt, phối hợp với các giải pháp điều trị, là ăn uống đủ chất và phù hợp chứ không nên tin vào một liệu pháp điều trị mới chưa có sở cứ khoa học".
Mới chỉ là ...phỏng đoán!
"Tôi đã từng nghe về phương pháp chữa ung thư bằng lá đu đủ. Tôi có đọc một tài liệu trên một tạp chí y khoa bằng tiếng Anh, do một bác sĩ người Đức làm việc bên úc, công bố: "Thổ dân úc đã biết dùng lá đu đủ chữa khỏi bệnh ung thư". Sau này báo Văn Nghệ, Tiền phong có dịch ra Việt ngữ phổ biến nhưng tôi không quan tâm mấy. Tuy nhiên, đó là ở nước ngoài, còn ở Việt Nam những đánh giá về giá trị của lá đu đủ đối với kết quả điều trị của những bệnh nhân ung thư chỉ là những nhận xét mang tính phỏng đoán chứ chưa phải là một kết luận khoa học mang tính thuyết phục". (Bác sỹ Nguyễn Văn Chuyên, thành viên Hội Đông y Việt Nam).
sưng chân do nhiểm trùng ;

Nhiễm trùng ở chân: Nhiễm trùng ở chân thường gây nóng sốt, đau nhức, sưng, da ửng đỏ và tăng nhiệt độ ở nơi bị sưng. Nhiễm trùng có thể ở xương, khớp xương, hay ở những phần mền của chân. Bệnh nhiễm trùng cần được điều trị sớm bằng thuốc kháng sinh để tránh biến chứng nhiễm trùng máu hay nhiểm trùng lan rộng ra và di chuyển đến những cơ quan khác. Trong những trường hợp mưng mủ, bọc mủ (áp-xe) cần được mổ ra để mủ thoát ra ngoài thì mới trị dứt bệnh được, vì thuốc kháng sinh không thể vào tận trong bọc mủ để diệt vi trùng.

Tuesday, March 27, 2012

Dị tượng ở nhân gian biểu thị Giang Trạch Dân đã chết
Tác giả: Trương Kiệt Liên
Ngày 8 tháng 7 năm 2011, tin tức về cái chết của Giang Trạch Dân truyền ra và ĐCSTQ đã bác bỏ; tuy nhiên việc "Tề Lỗ đệ nhất chuông" 800 năm tuổi tự rơi như một lời báo tang chứng tỏ Giang đã lâm "chung".
[Chanhkien.org] Để xem Giang Trạch Dân đã chết hay chưa thì người dân Trung Quốc căn bản không dùng cách nghe ngóng “cáo phó” từ phía nhà nước. Giang Trạch Dân có một nhục thân, lại cũng có một thân phận chính trị; thời điểm mà những người lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tuyên bố cái chết của ông ta cần phù hợp với nhu cầu chính trị. Năm xưa, Đặng Tiểu Bình cũng được máy hô hấp nhân tạo duy trì trong 5, 6 tháng rồi mới tuyên bố tử vong. Theo y học hiện đại, phân biệt tử vong thì chia làm hai loại là “chết não” và “chết tim”, cùng các thuật ngữ khác. Nhưng theo văn hóa truyền thống Trung Quốc thì rất đơn giản, chính là hồn đã bị đưa đi rồi, không ở trên thân thể nữa, thì dù nhục thân đã tử vong hay chưa, cũng chính là đã hết thọ mệnh; cho dù có lay đi lay lại nhục thân thế nào thì hồn cũng không trở lại nữa, rất là minh bạch. Đặc biệt là đối với loại yêu quái họa loạn nhân gian, thì dân chúng thường đốt pháo để ngăn thi thể hoàn hồn, khiến yêu ma mất vía, vừa xua đuổi tà ma, và đồng thời ăn mừng.
Cái chết của Giang Trạch Dân và dị tượng Thủy tính
Trên các con phố Trung Quốc, Giang Trạch Dân được dân chúng gọi là “con cóc chuyển sinh”, bởi đặc điểm hai mắt lồi ra và miệng rộng môi mỏng, cũng như động tác mở rộng năm ngón khi vỗ tay của ông ta, rất giống con cóc. Cóc không thể rời nước; “Giang” đúng là không thể rời nước; thậm chí khi ra nước ngoài, ông ta cũng không quên tới nơi có bóng nước. Truyền thông từng lưu truyền rộng rãi bức ảnh Giang Trạch Dân bơi lội tại Hawaii và Biển Chết, đồng thời khách sạn mà ông ta chọn ở cũng có hệ thống thủy sinh.
Xuất thân của Giang Trạch Dân và “Thủy” là có quan hệ mật thiết. Nhà tiên tri nổi tiếng người Pháp Nostradamus từng viết:
“Từ ba dấu hiệu của ‘Thủy’ sẽ sinh ra một người đàn ông,
Kỷ niệm thứ Năm như là ngày lễ hội của ông ta.
Danh tiếng, sự tán tụng, và quyền lực của người này sẽ lớn mạnh
Trên đất và biển, đem đến tai hoạ cho phương Đông.”

(Các Thế Kỷ I, Khổ 50)
Giang Trạch Dân sinh năm 1926 tại Giang Tô (“Thủy” đầu tiên), phất lên tại Thượng Hải (“Thủy” thứ hai), sau khi đến Bắc Kinh đảm nhiệm “tam vị nhất thể” (ba chức Tổng bí thư, Chủ tịch nước và Chủ tịch Quân ủy Trung ương) thì ở tại Trung Nam Hải (“Thủy” thứ ba). Việc đề bạt và phát tài của Giang cũng có quan hệ với “Thủy”: Giang mạo nhận cha là Giang Thượng Thanh để được Trương Ái Bình đề bạt, chữ “Bình” (萍) có bộ “Thủy” (氵); Giang ở Thượng Hải được Uông Đạo Hàm đề bạt, chữ “Uông” (汪) cũng có bộ “Thủy”; ân nhân chính trị của Giang là Bạc Nhất Ba, chữ “Ba” (波) cũng có bộ “Thủy”, tổng cộng vẫn là ba dấu hiệu của “Thủy”. Chúng ta biết rằng con cóc xưa nay thích Thủy và kỵ nhất là Hỏa; Triệu Tử Dương, Kiều Thạch, v.v. đều có tên thuộc “Hỏa” và họ thuộc “Thổ”, do đó đều bị Giang Trạch Dân ghen ghét.
Trong lịch sử, khi các thủ lĩnh ĐCSTQ chết thì nhân gian đều xuất hiện dị tượng. Năm 1976, một tảng thiên thạch lớn đột nhiên từ trên trời rơi xuống tỉnh Cát Lâm và vỡ làm ba mảnh; năm ấy Chu Ân Lai, Chu Đức và Mao Trạch Đông đều qua đời; cũng trong năm ấy phát sinh động đất lớn tại Đường Sơn, khiến 240 nghìn người tử vong, và làm bị thương 160 nghìn người.
Cái chết của Mao Trạch Đông cũng ứng nghiệm với ngụ ý bộ đội cảnh vệ “8341″ của ông ta; Mao thọ 83 tuổi, tại vị 41 năm (kể từ hội nghị Tuân Nghĩa). Nghe nói, Mao từng tìm đến một vị cao tăng để xem số và nhận được con số này; Mao không hiểu làm sao, bèn lấy đó làm phiên hiệu cho đội cảnh vệ.
Đối với Giang Trạch Dân, năm 2002 cũng có cao nhân công khai chỉ điểm rằng ông ta thọ không quá 2012. Quả nhiên, ngày 7 tháng 7 năm 2011 xuất hiện tin tức về cái chết của Giang, quay lại xem dị tượng Thủy tính thì thấy rất trùng hợp; nguyên đây là báo hiệu cái chết của con cóc thành tinh.
Nước ngập kinh thành biểu thị Giang hết thọ mệnh

Ngày 23 tháng 6 năm 2011, Bắc Kinh trải qua trận mưa lớn nhất trong vòng 10 năm, có nơi lượng mưa lên cao tới mức 100 năm mới gặp một lần. Mưa lớn khiến nhiều đường vành đai và các tuyến đường chính ngập lụt gây tắc nghẽn giao thông; các tuyến Metro 1, 13 và Diệc Trang cũng bị đình trệ; xe cộ ngập nước, đi bộ cũng khó, cả Bắc Kinh biến thành ao nước, toàn bộ thành phố ngừng trệ. Đối diện với trận nước lớn bất ngờ này, người dân Bắc Kinh chỉ thấy thật kỳ quặc.
Cùng lúc ấy, tin tức về bệnh tình nguy kịch của Giang Trạch Dân được truyền ra ngoài. Lúc bấy giờ Giang được chuyển từ Thượng Hải về Bắc Kinh; hiển nhiên, con cóc thành tinh phải hết thọ mệnh, nên đi đến đâu tác quái đến đấy, kết quả Bắc Kinh biến thành một đầm “Trạch”.
Mưa xối xả tại thành phố Dương Châu, quê của Giang

Dương Châu là quê hương của Giang Trạch Dân. Mấy ngày sau, dị tượng xuất hiện tại cổ thành. Theo tin tức truyền thông, từ 4 giờ sáng ngày 6 tháng 7 năm 2011, thành cổ Dương Châu đột nhiên mưa xối xả, chỉ trong 5 tiếng nước rơi xuống đạt mức 101 mm, trở thành trận mưa lớn nhất Trung Quốc năm nay. Mưa lớn khiến thành Dương Châu trong chốc lát biến thành “biển nước mênh mông”. Người dân Dương Châu nói: “Đi Bắc Kinh xem ‘biển’ xa lắm, còn Dương Châu chúng ta đây, khắp nơi thành ‘Tây Hồ’ rồi.”
Điều khiến người Dương Châu khó lý giải chính là, Dương Châu hiện đang trong mùa mưa phùn, từ ngày 19 tháng 6 đến ngày 10 tháng 7, tổng cộng 20 ngày trời “mưa dầm mưa dề”, vậy mà đột nhiên xuất hiện mưa lũ ngập cả thành.
Trong ngày hôm ấy, truyền hình Hồng Kông loan báo về cái chết của Giang Trạch Dân, khiến dân chúng bàn tán xôn xao. Hiển nhiên, vào ngày 6 tháng 7, hồn phách của Giang không thể không rời đi; trong lúc hấp hối, nó còn về quê tác yêu tác quái, lưu lại ký hiệu “Trạch Dân” (cư dân của đầm nước) thêm một lần nữa.
“Tề Lỗ đệ nhất chuông” tự rơi như một tiếng chuông báo tử
Sau khi hồn phách Giang Trạch Dân bị thu, nhục thân ông ta đã trở thành thi thể; ĐCSTQ vì nhu cầu chính trị mà không dám tuyên bố, lại còn đứng ra bác bỏ “tin đồn”. Trên thực tế, ĐCSTQ đã lấp liếm cái chết của Giang, khiến Trời phẫn nộ.
Ngày 8 tháng 7 năm 2011, dị tượng từ Trời giáng xuống đã trực tiếp biểu thị cái chết của Giang Trạch Dân. Theo truyền thông đưa tin, chiếc chuông Minh Xương 800 năm tuổi tại hồ Đại Minh, thành phố Tế Nam, còn gọi là “Tề Lỗ đệ nhất chuông”, nguyên được treo trong đình Nam Phong bên hồ Đại Minh; mấy chục năm nay cứ khi qua Tết, dân chúng Tế Nam lại tụ tập cử hành nghi thức chạm vào chuông để đón mừng năm mới. Chiều ngày 9 tháng 7, dân chúng gọi điện báo tin: “Tề Lỗ đệ nhất chuông” tự nhiên rơi xuống rồi. Nghe nói ngày mùng 8 khi người dân đi bộ qua, họ nhìn thấy chiếc chuông cổ đã bị rơi xuống đất, mà không ai có ý duy tu nó.
Nghe nói chuông Minh Xương này được đúc vào những năm Minh Xương của triều đại nhà Kim. Trên thân chuông được trang trí hoa văn hoa sen và bát quái, cao 2,4 mét, đường kính 1,8 mét, nặng 8 tấn. «Minh Xương chung đình ký» viết: “Cuối thời Bắc Tống có một tăng nhân họ Lưu dẫn quân cứu giúp triều đình, vì được nhân dân trong quận kính trọng nên vào những năm Minh Xương (1190-1196 SCN), người ta góp vốn luyện sắt, đúc thành chiếc chuông lớn vạn cân này.” Chiếc chuông này rất lớn và được đặt mỹ danh là “Tề Lỗ đệ nhất chuông”.
Chiếc chuông cổ 800 năm tuổi này đột nhiên rơi xuống đất nhất định không phải ngẫu nhiên, mà còn có nguyên do nghiệp báo ở đằng sau. Trong cuốn sách «Câu chuyện có thật về Giang Trạch Dân» có một đoạn nói về Giang đã bất chấp khuyến cáo để cố tình đánh chuông như sau:
Năm 1996, Giang Trạch Dân tới phương Nam và qua một ngôi chùa nổi tiếng. Tại đại điện dùng để thắp hương, Giang thuận tiện leo lên gác chuông. Chẳng ngờ phương trượng dùng lời thiện để bằng mọi cách khuyên can: “Thí chủ nghìn vạn lần không được bén mảng tới chiếc chuông này.” Giang rất không vui, không thèm đếm xỉa, cứ lao tới đánh chuông một cái. Lão phương trượng đứng như trời trồng hồi lâu, chỉ biết lặng lẽ rớt nước mắt. Sau đó có người biết được rằng, lão phương trượng từng nói nguyên Giang là Vua cóc chuyển sinh, nếu ông ta đánh chuông một cái thì nhất định sẽ khiến loài thủy tộc Trung Nguyên tác quái, làm cho Trung Nguyên lũ lụt liên miên, không năm nào được yên ổn. Sau đó quả nhiên Trung Quốc đại lục phát sinh thủy tai mãnh liệt hơn trước. Năm 1998, năm bản mệnh của Giang, Trung Quốc xuất hiện trận lụt lớn chưa từng có trong lịch sử. Mấy năm sau, lũ lụt tại Trung Quốc vẫn cứ liên miên bất đoạn.
Nhân dân gặp thủy tai, chuông cổ bị đụng vào đúng là căn nguyên. Hiện nay, đột nhiên “ầm” một tiếng, “Tề Lỗ đệ nhất chuông” tự rơi xuống đất, phải chăng là báo tang cho Giang Trạch Dân, phải chăng là đại biểu cho gia tộc nhà chuông tại các miếu đường Trung Nguyên tẩy sạch cái chạm tay của Giang năm xưa?
Dịch từ:
http://news.zhengjian.org/node/8245
Câu chuyện có thật về luân hồi: Một tâm hồn trung nghĩa trên đại mạc
Tác giả: Tiểu Liên
2006_10_17_LHJS_cover_s.jpg
[Chanhkien.org]
Từ khi còn nhỏ, tôi đã có một tình cảm đặc biệt với mảnh đất Trung Hoa. Tại lớp học, khi tôi được học lịch sử về một chuỗi dài những điều ước bất bình đẳng mà nhà Thanh hủ bại đã bị buộc phải ký với Sa Hoàng, và khi biết được một khu vực rộng lớn ở miền Đông Bắc và Tây Bắc Trung Quốc đã nhượng cho nước Nga, trái tim tôi đầy sự buồn bã và dày vò! Đó không phải là một phản ứng theo bản năng của một công dân Trung Quốc hay một người yêu nước thông thường. Đó là nỗi buồn thực sự từ tận đáy lòng tôi, điều mà đã dày vò tôi trong hàng chục năm. Chỉ khi tôi tập luyện Pháp Luân Công, tôi mới dần dần hiểu được nguyên nhân cốt lõi trong cảm xúc của tôi. Bây giờ tôi muốn chia sẻ một sự thực với mọi người và nhân cơ hội này để giải tỏa nỗi khúc mắc trong lòng tôi. Ngoài ra, tôi cũng nhân cơ hội này để minh họa bằng cách nào mà Thần đã tạo ra lịch sử nền văn minh của nhân loại.
Lý do khiến tôi gắn bó với mảnh đất này
Sau khi Hoàng Đế Khang Hy (1661-1722 sau công nguyên) bình định ba cuộc nổi loạn, thu phục Đài Loan và thống nhất thiên hạ, nhân dân Trung Quốc dần dần sống trong cảnh thái bình. Nhà Thanh đã đạt tới sự thịnh vượng dưới thời trị vì đầy nhân từ của Hoàng Đế Khang Hy. Tuy nhiên, người Nga bắt đầu xâm lăng từ phương Bắc, và đã có chiến tranh với nhà Thanh tại vùng thung lũng Amur. Hoàng Đế Khang Hy đã cho quân chống trả lại hai lần vào năm 1665 để lấy lại vùng Yaksa. Sau một chuỗi các trận chiến và đàm phán, Nga và nhà Thanh đã ký hiệp ước Nerchinsk vào ngày 07-09-1689, được coi là một hiệp ước công bằng với Trung Quốc. Hầu như mỗi người dân Trung Quốc đều rất quen thuộc với giai đoạn lịch sử Trung Quốc này.
Sau khi ký kết hiệp ước, tôi (trong kiếp luân hồi đó) đã được bổ nhiệm làm một viên tuần sử biên giới ở vùng biên cương phía Bắc gần thung lũng Amur. Cho tới ngày hôm nay, tôi vẫn còn nhớ được cảnh tượng rừng cây, núi non ở vùng sông Argun, cũng như là những tài nguyên thiên nhiên tại địa phương đó. Trong những ngày tháng tưởng như dài vô tận đó, tôi đã dẫn những viên tướng và binh lính đi tuần tra và canh gác khắp vùng biên cương, và không để cho Nga có bất cứ cơ hội nào xâm nhập Trung Quốc! Tôi đã về hưu và chết ở vùng đó. Trong kiếp luân hồi đó, tôi đã không có cơ hội để tận hưởng bất cứ thứ gì. Tôi chỉ đề cập đến phần này trong lịch sử để giải thích tại sao tôi lại gắn bó với mảnh đất này trong kiếp sống hiện tại của tôi. Nhưng đây lại không phải là trọng tâm của bài viết, mà trọng điểm lại là một kiếp luân hồi khác của tôi mà xảy ra vào thời trị vì của Hoàng Đế Càn Long (thời trị vì của ông kéo dài từ năm 1735 tới năm 1796 sau công nguyên).
Một con cá chép vàng đã báo ân Triệu viên ngoại bằng cách cho ông một quý tử
Tôi sẽ không bình luận gì về thời trị vì của Hoàng Đế Càn Long dưới thời nhà Thanh. Tôi sẽ chỉ nói về kiếp luân hồi của tôi trong triều đại đó. Vào thời điểm đó, có một sơn trang nổi tiếng ở Thừa Đức. Gần đó có một thôn trang của một vị Vương gia họ Hạ. Kết quả là, cả làng đều đổi họ của họ thành họ Hạ để mong muốn được may mắn và cát tường. Chỉ một vài gia đình trong số 70 gia đình trong làng là không mang họ Hạ.
Trong ngôi làng, có một gia đình nhà họ Triệu. Đó là một gia đình giàu có, với nhiều người hầu, nhiều lừa và ngựa. Triệu viên ngoại là một người rất thông minh và tài giỏi. Triệu phu nhân (thời con gái bà có họ là Chu) cũng rất tháo vát trong việc quản lý gia đình và giữ cho gia đình luôn thịnh vượng. Tuy nhiên họ lại có một điều đáng tiếc đó là không thể có con.
Một ngày nọ, Triệu viên ngoại bỗng nhiên cảm thấy thích đi săn. Khi ông đi qua một cái ao trong vùng hoang dã, ông nhớ rằng Triệu phu nhân rất thèm ăn canh cá. Do đó ông đã quyết định mang vài con cá về để làm vừa lòng Triệu phu nhân. Ông lấy một cành cây để làm cần câu cá và tìm một vài con sâu đất để làm mồi nhử. Ông trông thấy rất nhiều cá ở trong ao, nhưng không có con nào cắn câu. Đến khi mặt trời lặn, Triệu viên ngoại nghĩ: “Bây giờ phải trở về nhà rồi. Nếu không, phu nhân sẽ lo lắng cho ta.” Khi ông sắp sửa kéo cần câu lên, thì thình lình một con cá cắn câu. Ông rất mừng rỡ! Ông kéo cần câu lên và trông thấy một con cá chép trong ánh sáng mờ ảo của buổi hoàng hôn. Đây không phải là một con cá chép bình thường. Nó trong suốt và có ánh màu vàng. Triệu viên ngoại có thể nhìn thấy được nội tạng của nó từ bên ngoài. Đây là một con cá chép lớn mà nặng cỡ 5 đến 6 cân. Triệu viên ngoại rất hạnh phúc. Ngay lập tức ông mang con cá chép vàng về nhà.
Ngay khi ông bước vào nhà, ông đã gọi Triệu phu nhân: “Mình ơi, xem tôi mang về cái gì này.” Triệu phu nhân đang may vá khi ông gọi. Khi bà bước ra và trông thấy con cá vàng, mặt bà tái xanh và bà hỏi: “Mình kiếm được con cá chép này ở đâu thế?”
Triệu viên ngoại đáp: “Mới đây mình nói là mình thèm ăn canh cá. Tôi đã đi săn ngày hôm nay nhưng không được gì cả. Đến gần cuối ngày tôi đi câu cá ở trong ao. Khi tôi định đi về thì con cá chép vàng này cắn câu. Đây là một chuyến đi câu cá! Nhanh lên và làm một bát canh. Chắc nó phải bổ dưỡng lắm đây.” Và rồi ông đi vào bếp với con cá chép vàng.
“Khoan đã!” Triệu phu nhân hét lên.
“Chuyện gì vậy mình? Có ai đó làm mình bực bội ngày hôm nay à?” Triệu viên ngoại nói với một nụ cười trên khuôn mặt.
“Mình không nhận thấy đây không phải là một con cá chép bình thường à? Nó là một con cá chép vàng!”
“Thì sao nào?”
Triệu phu nhân đã nhận ra rằng chồng bà không hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề, nên bà bắt đầu kiên nhẫn giải thích cho Triệu viên ngoại: “Nhìn xem. Nó trong suốt và có sắc vàng. Điều đó có nghĩa nó là Ngư vương (Vua cá). Mình có hiểu Ngư vương là gì không?”
Triệu viên ngoại đáp lại bằng một thái độ hoài nghi: “Có Vua và thần dân ở giữa con người với nhau. Hôm nay thì lại là Ngư vương. Thật là mới mẻ!”
Triệu phu nhân tiếp tục giải thích: “Mình đã nghe về Long Vương (Vua rồng), phải không? Mình đã nghe về Hổ vương, phải vậy không? Mình cũng đã nghe về Sư tử vương, phải vậy không?”
Triệu viên ngoại đáp: “Tôi đã từng gặp Sư tử vương. Một lần tôi gặp phải một đám sư tử trong lúc đi săn. Một trong số chúng gầm lên và những con khác nghe lời điều khiển của nó và tiến tới tôi. May mắn thay, tôi đã trèo lên được một cái cây và chuyển từ cây này sang cây khác rồi chuồn đi.”
Triệu phu nhân hỏi: “Cũng như vậy đây phải là một Ngư vương.”
Triệu viên ngoại nói: “Chà…” Và rồi ông nhìn vào con cá chép vàng. Nước mắt đang chảy dài trên mắt nó, và trông như nó đang cầu xin Triệu viên ngoại tha mạng. Triệu viên ngoại mềm lòng và hỏi Triệu phu nhân: “Mình ơi, chúng ta làm sao bây giờ?”
Phu nhân trả lời ngay: “Thả con cá đi. Thả ngay đi. Càng sớm càng tốt.”
Triệu viên ngoại nhìn lên bầu trời đêm và ông đáp lại với một giọng khó diễn tả: “Giờ đang là buổi đêm. Tại sao chúng ta không giữ nó trong nước cho đến ngày mai? Tôi sẽ thả nó về chiếc ao kia vào sáng mai.”
Triệu phu nhân nói: “Nếu vậy, hãy lấy nước cho con cá ngay thôi!” Và rồi bà đi vào phòng trong.
Triệu viên ngoại tìm một chậu nước lớn và ông đổ rất nhiều nước vào chậu. Rồi ông thả con cá vào trong chậu. Ông cũng vơ một nắm cỏ trong sân vườn và đặt nó vào trong chậu. Con cá chép vàng trông thật hạnh phúc. Nó bơi một cách hăng hái ở trong chậu.
Đêm hôm đó, Triệu phu nhân có một giấc mơ, trong đó bà nghe được rằng có ai đó sẽ tới để báo ân lại hành động tốt mà họ đã làm. Sáng hôm sau, họ khám phá ra rằng con cá chép vàng đã biến mất. Họ cảm thấy rất lo lắng. Họ đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy con cá ở đâu. Cuối cùng họ đành cầu khấn cho sự an toàn của con cá chép vàng.
Ba tháng sau, Triệu phu nhân thấy mình có mang. Triệu viên ngoại và Triệu phu nhân đều rất đỗi vui mừng. Tất cả hàng xóm và dân làng đều tới thăm hỏi họ sau khi Triệu phu nhân có mang sau bao nhiêu lâu chờ đợi.
Theo như bình thường, một đứa trẻ sẽ ra đời sau 10 tháng mang thai, nhưng đứa trẻ này lại ra đời sau 22 tháng mang thai. Nó có một đôi mắt rất sáng và một gương mặt rất khôi ngô tuấn tú. Nó có một cơ thể mang sắc vàng và trong suốt. Vì vậy, mọi người gọi nó là Trung Ngọc (trong suốt như ngọc). Sinh trưởng trong một gia đình chuyên săn bắn, Trung Ngọc bắt đầu học võ thuật từ khi còn nhỏ. Khi lớn lên, Trung Ngọc học võ dưới sự giám hộ của một thầy giáo dạy võ rất nổi tiếng.
Trung Ngọc cứu Hoàng Đế Càn Long khỏi bị nguy hiểm
Khi Trung Ngọc 16 tuổi, Hoàng Đế Càn Long thường đi tới khu vực sơn trang ở Thừa Đức để săn bắn. Trong một chuyến đi săn, ngựa của Hoàng Đế bị hổ dọa cho sợ nên bắt đầu chạy một cách điên loạn. Con ngựa cuối cùng phi ra ngoài khu sơn trang.
Trung Ngọc trẻ tuổi và bạn của nó đã có một phen đua ngựa đáng nhớ khi con ngựa của Hoàng Đế tới chỗ của nó. Trung Ngọc trẻ tuổi nhanh chóng nắm lấy dây cương của con ngựa và cố gắng ghìm nó lại bằng hêt sức mạnh. Cuối cùng nhờ sức mạnh của Trung Ngọc, con ngựa đã bị giữ lại.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Hoàng Đế Càn Long nói: “À! Nhà ngươi đã cứu sống quả nhân. Tại sao nhà ngươi không quỳ xuống và lĩnh thưởng?!”
Đúng lúc đó đoàn tùy tùng của Hoàng Đế cũng vừa đến. Họ nói với Trung Ngọc và bạn của nó rằng: “Tại sao các ngươi không khấu đầu trước Hoàng thượng?!”
Trung Ngọc trẻ tuổi và bạn của nó quỳ xuống rồi nói: “Thảo dân bái kiến Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Trung Ngọc đã học được câu này từ một người kể chuyện trong làng cho nên nó áp dụng rất thành thạo.
Vị Hoàng Đế nhìn Trung Ngọc và ngay lập tức cảm thấy thích cậu bé. Vị Hoàng Đế nói: “Tên ngươi là gì? Ngươi sẽ theo ta về kinh thành chứ? Ta sẽ để ngươi ở dưới sự giám hộ của những lão sư giỏi nhất. Nhà ngươi nghĩ sao”
“Thảo dân tên là Triệu Trung Ngọc. Thảo dân phải về nhà xin phép phụ mẫu trước khi chấp thuận.”
Tùy tùng của Hoàng Đế nói: “Mau cảm tạ long ân của Hoàng thượng. Lời của Hoàng thượng là thánh chỉ, nhà ngươi tất phải theo. Hơn nữa, từ nay nhà ngươi sẽ được tận hưởng vinh hoa phú quý.”
Trung Ngọc đáp lại: “Lời của Hoàng thượng là thánh chỉ, nhưng thảo dân vẫn phải về nói với phụ mẫu. Đây là một lễ nghi. Bất cứ ai cũng phải theo các lễ nghi.”
Vị Hoàng Đế bật cười và nói: “Thật là một cậu bé kỳ lạ! Nhà ngươi có thể trở về nhà. Sau khi nhà ngươi thương lượng với phụ mẫu xong, hãy trở lại sơn trang này. Ta sẽ đợi nhà ngươi ở đó.” Và rồi vị Hoàng Đế và đoàn tùy tùng trở lại sơn trang.
Thành tựu sự nghiệp tại kinh thành
Triệu Trung Ngọc từ biệt đám bạn rồi trở về nhà. Nó nói với Triệu viên ngoại và Triệu phu nhân về điều vừa xảy ra. Họ khó mà tin vào tai của mình. Họ đã lặp đi lặp lại: “Đây đúng là một đại phúc phận cho gia đình ta! Hài tử, hãy về Kinh thành. Cổ nhân có câu: ‘Hãy học hỏi võ nghệ và rồi sẽ trở thành vương gia.’ Một đấng nam nhi phải thành tựu sự nghiệp, nhưng con phải nhớ lấy điều này: Đừng bao giờ đàn áp bách tính [1], phải lấy thiện đối xử với mọi người và chớ bao giờ trợ Trụ vi ngược [2].” Kể từ đó Triệu Trung Ngọc trở thành thuộc hạ trong triều đình.
Vị Hoàng Đế đã làm trọn lời hứa của mình. Ông đã tìm những lão sư tốt nhất để dạy văn và võ cho Trung Ngọc. Trung Ngọc là một đứa trẻ hết sức thông tuệ và tài năng, nhưng nó không hề yêu thích danh vọng hay tiền tài và vô cùng trầm lặng ít nói. Nó luôn đứng ngoài những mưu đồ chính trị hiểm ác. Khi lên 29 tuổi, Trung Ngọc được bổ nhiệm làm Thống đốc quân tỉnh Cam Túc. Anh đã đạt được rất nhiều chiến công trong việc dàn xếp các vấn đề biên cương và giải quyết xung đột giữa các nhóm sắc tộc. Khi gần 50 tuổi, Trung Ngọc được thăng lên làm Phó thống soái. Trung Ngọc có rất nhiều con và cháu nối dõi.
Khoảng ba năm sau, vợ của Trung Ngọc, người mà thời con gái mang họ Trần, muốn đến thăm bạn ở Y Lê, tỉnh Tân Cương. Trung Ngọc không còn cách nào khác ngoài việc thuận theo ý của phu nhân và tháp tùng phu nhân tới Y Lê. Khi họ sắp tới Y Lê, họ bất ngờ nghe được tin rằng quân đội của Sa Hoàng vừa mới xâm lấn vùng hồ Balkhash. Hoàng Đế đã ra một chiếu thư hỏa tốc yêu cầu Trung Ngọc lãnh đạo 100.000 quân chiến đấu chống lại quân xâm lược ngay lập tức. Trung Ngọc không còn cách nào khác ngoài việc tuân mệnh.
Trận tử chiến với quân đội Sa Hoàng
Trong khi Trung Ngọc dẫn dắt 100.000 quân tới vùng A Lạp Mộc (Almaty), quân đội của Sa Hoàng đã vượt qua biên giới Trung-Nga và xâm lược Trung Quốc. [Chú thích: A Lạp Mộc là vùng mà ngày nay thuộc Kazakhstan, nằm ở phía Đông Nam nước này giáp với biên giới Kyrgyzstan. Được thành lập vào năm 1850 như một pháo đài và địa điểm buôn bán của Nga, thành phố là thủ đô của Kazakhstan từ năm 1929 tới năm 1997, và là trung tâm thương mại và văn hóa của đất nước.]
Phía Nga có hơn 300.000 quân, nhiều gấp ba lần so với số quân của Trung Ngọc. Khi quân đội của Trung Ngọc dựng trại, ông đã họp bàn với các tướng lĩnh để lên kế sách đánh bại quân xâm lược. Một trong số họ đề xuất: “Chúng ta nên cố gắng dụ quan Nga vào sa mạc. Không có nguồn cấp nước, chúng sẽ sợ hãi và đánh lẫn nhau. Khi đó chúng ta có thể thừa thế tấn công và quét sạch quân Nga!” Trung Ngọc đã chấp thuận chiến lược này, và ông đã nghĩ ra một mưu kế để lùa 300.000 quân Nga vào vùng hoang mạc. Và rồi Trung Ngọc đợi cho đến khi quân Nga cạn kiệt nước trước khi ra lệnh tấn công.
Cho tới tận ngày nay, tôi vẫn còn nhớ trận tử chiến đó. Cát vàng bay khắp bầu trời. Trên mặt đất, binh lính hò hét và ngựa hí vang. Tiếng đao kiếm va chạm nhau và tiếng trống vang rền. Những mũi tên bay trong không khí giống như một trận dịch châu chấu. Xác chết nằm ngổn ngang khắp nơi. Máu chảy thành sông. Quân đội của tôi [Trung Ngọc trong kiếp đó] đã tận dụng địa hình và núp sau những đụn cát. Chúng tôi đã quét sạch gần như toàn bộ quân Nga.
Chúng tôi đã chiến đấu từ rạng sáng cho tới tận lúc chạng vạng tối. Mặc dù chúng tôi đã thắng trong trận chiến và đã ngăn chặn được sự xâm lấn của quân Nga, nhưng chúng tôi cũng phải trả một cái giá rất đắt. Chúng tôi lúc ban đầu có 100.000 binh lính, nhưng đến khi kết thúc thì chỉ còn sót lại vài chục người, trong đó có tôi! Các bạn có thể tưởng tượng được mức độ khốc liệt của trận đánh!!! Toàn sa mạc dường như được nhuộm đỏ bởi máu tươi! Nhìn mặt đất phủ đầy máu và xác chết, Trung Ngọc cảm thấy ruột đau như cắt. Ông đã nghĩ về một bài thơ được viết bởi Tào Tùng đời Đường:
Trạch quốc giang sơn nhập chiêm đồ,
Sanh dân hà kế nhạc tiều tô?
Bằng quân mạc thoại phong hầu sự,
Nhất tướng công thành vạn cốt khô!”
Tạm diễn nghĩa:
Vùng giang nam chuyển thành bãi chiến trường,
Dân tình phải đốn củi và cắt cỏ để sinh sống?
Đừng nói đến chuyện phong tước hầu,
Một vị tướng công thành trên hàng vạn bộ xương khô!”
Nước mắt chảy dài trên má của Trung Ngọc.
Sau khi Trung Ngọc trở về triều đình, Hoàng Đế muốn phong tước hầu cho ông, nhưng ông đã kiên quyết chối từ và muốn cáo lão về quê. Ban đầu Hoàng Đế không đồng ý, nhưng sau khi nhận thấy Trung Ngọc vô cùng kiên quyết, ông đành chấp nhận nguyện vọng của Trung Ngọc. Sau đó Trung Ngọc đã đưa gia đình trở lại thôn trang của họ Hạ, và dành nốt phần đời còn lại của ông vui thú điền viên.
Lời kết:
Con người tuy đều có sinh có tử, nhưng phần lịch sử này trong các kiếp luân hồi của tôi vẫn để lại một ấn tượng sâu đậm trong trí óc tôi. Cho tới hôm nay, tôi vẫn phải vượt qua những cảm xúc phức tạp mỗi khi tôi nghĩ về vùng hồ Balkhash, về những trận gió dữ nơi hoang mạc và nghề làm ngọc bích ở Hòa Điền, tỉnh Tân Cương! Là một người tu luyện, sẽ là một chấp trước nếu nghĩ quá nhiều về một điều gì đó. Bằng cách viết về hai kiếp luân hồi của tôi trong đời nhà Thanh, tôi muốn từ bỏ chấp trước vào phần này trong lịch sử [các kiếp luân hồi] của tôi. Tôi cũng muốn nhắc nhở các bạn đồng tu và thế nhân rằng toàn bộ nền văn minh của nhân loại thực ra đã được khai sáng bởi các học viên Pháp Luân Công dưới sự dẫn dắt của Sư Phụ chúng tôi! Hãy trân quý cơ duyên của chúng ta đối với Pháp! Hãy bước đi thật tốt đoạn đường còn lại và đừng uổng phí bao nhiêu kiếp luân hồi của chúng ta trong cõi người!
Chú thích của người dịch:
[1] ‘Bách tính’: Toàn dân trăm họ.
[2] ‘Trợ Trụ vi ngược’: Giúp vua Trụ [nhà Thương] làm điều bạo ngược.
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2005/9/7/33769.html
http://www.pureinsight.org/node/3373
Câu chuyện có thật về luân hồi: Kiếp sống hiện tại của tôi
Tác giả: Tiểu Liên
2006_10_17_LHJS_cover_s.jpg
[Chanhkien.org]
Lời mở đầu: Hôm nay, tôi sẽ nói về tình huống hiện tại của một số người mà tôi đã đề cập tới trong các bài viết trước, từ đó độc giả sẽ không nói rằng các bài viết của tôi là “chuyện thần thoại”. Tôi cũng muốn nhân cơ hội này để tổng kết lại những gì đã xảy ra với tôi sau thời trị vì của Hoàng đế Càn Long triều nhà Thanh.
Không lâu sau năm 1840, tôi là một viên thống đốc quản lý lính gác khu Vườn Viên Minh tại Bắc Kinh, một khu vườn Hoàng gia lộng lẫy được biết đến như là “khu vườn của những khu vườn.” Vào thời điểm đó, Trung Quốc đang bị đe dọa bởi nhiều cường quốc phương Tây, và người ngoại quốc đã làm rất nhiều điều xấu tại Trung Quốc, và điều tồi tệ nhất là họ đã cướp bóc và đốt phá Vườn Viên Minh. Khi tôi nghĩ lại về ngọn lửa rực sáng bao trùm khu vườn đẹp đẽ này, trái tim tôi lại cảm thấy buồn bã và đau đớn sâu sắc. Tôi đã gia nhập quân chiến đấu bảo vệ Trung Quốc nhằm chống lại sự xâm lược của các thế lực ngoại bang, và đã hy sinh vì đất nước. Trong kiếp sống tiếp theo, tôi tham gia vào Cách mạng Tân Hợi dưới sự lãnh đạo của Tôn Trung Sơn để lật đổ nhà Thanh và thành lập nước Trung Hoa Dân Quốc. Tôi đã bị bắn chết trong khi hỗn chiến với quân phiệt. Trong kiếp sống kế tiếp, tôi tham gia cuộc cách mạng do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động và trở thành một thành viên trong lực lượng du kích. Tôi trở thành tiểu đội trưởng của một đội du kích và tham gia cuộc chiến tranh du kích tại Trung Quốc đại lục. Tôi đã bị thất vọng bởi chính sách của ĐCSTQ khi chỉ tấn công vào Quốc Dân Đảng và hòa hoãn với quân xâm lược Nhật Bản. Một lần, chúng tôi đối mặt với một băng lính Nhật. Tôi đã chống lại mệnh lệnh của chỉ huy và bắn vào quân Nhật. Sau đó, tôi đã bị xử tử bởi ĐCSTQ. Nó diễn ra vào mùa hè năm 1944. Trước khi chết, tôi đã phát nguyện không bao giờ tiếp tục tham gia cái gọi là “cách mạng” của Đảng Cộng sản nữa. Những người trong Đảng thực sự khiếp sợ. Họ chỉ muốn trở thành kẻ thống trị Trung Quốc cho dù dân tộc Trung Hoa đang có nguy cơ bị quân xâm lược Nhật Bản chiếm đóng. Cho nên tôi đã ở tại một tầng trời nhất định trong Tam Giới trong khoảng vài chục năm. Sau đó, vì đại vũ đài lịch sử đã bắt đầu mở màn, tôi lại chuyển sinh xuống cõi người vào cuối những năm 1970 và được sinh ra tại nơi đại vũ đài đó diễn ra – Trung Quốc.
Trong kiếp sống hiện tại, tôi được sinh ra vào một đêm đông khoảng cuối những năm 1970. Mùa đông năm đó thật rét mướt. Tôi là một đứa trẻ khá mập và nặng 4,25 kg. Để đảm bảo an toàn cho sự sinh nở, mẹ tôi đã phải mổ tử cung. (Mẹ tôi nguyên gốc là dân thành thị, nhưng bị mắc bệnh bại liệt từ khi còn nhỏ và còn bị bệnh viêm gan. Ngoài ra, trong những năm 1960, cư dân thành thị không có đủ lương thực để ăn. Do đó bà đã di cư về vùng nông thôn. Qua sự giới thiệu của một người quen, bà đã cưới một người đàn ông nghèo khổ và bần cùng nhất trong thôn. Những năm sau này, bà kể với tôi rằng bà muốn lấy một người như vậy để bà không bị đối xử tệ bạc. Trên thực tế, mặc dù cha tôi không bao giờ đánh mẹ tôi trong suốt những năm đó, ông khá bảo thủ và có thể làm mẹ tôi tức giận. Tất nhiên, tất cả những điều này xảy ra trước khi tôi trở thành một học viên [Pháp Luân Đại Pháp]). Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo khổ. Điều may mắn là mẹ tôi là người có học thức (bà đã tốt nghiệp trung học) và thường dạy tôi đạo lý làm người. Khi còn nhỏ, tôi thường nhìn thấy ánh sáng màu đỏ trước mắt tôi, ngay cả ban đêm khi không có ánh sáng từ bên ngoài. Ngoài ra, khi tâm trí tôi tĩnh lặng, tôi có thể trông thấy nhiều vật thể nhỏ hình tròn xoay chuyển liên tục trong không khí.
Vào lúc đó, gia đình tôi có rất ít đất đai. Một phần đất của gia đình tôi nằm trước nhà người chồng của dì tôi. Ông ấy là Bí thư chi bộ Đảng trong thôn của chúng tôi. Ông ấy là người rất xấu. Ông ấy chính là người đã từng chiếm đoạt ngai vàng của tôi và cướp vị hôn thê của tôi trong một tiền kiếp (Xem: Câu chuyện có thật về luân hồi: Số phận của một hoàng tử Minoan ). Vì gia đình tôi rất nghèo khó, là một người bà con, lẽ ra ông ấy nên giúp đỡ chúng tôi. Nhưng không những không giúp đỡ chúng tôi, ông ấy còn làm mọi điều để đẩy gia đình chúng tôi tới cảnh bần cùng hơn. Lý do bên ngoài cho hành vi xấu của ông là mẹ tôi khá đẹp khi bà còn trẻ và ông ấy từng muốn chiếm đoạt bà. Nhưng bà đã không đồng ý. Ông ấy đã hận mẹ tôi và làm mọi điều để gây khó dễ cho gia đình tôi.
Sau này, mẹ tôi bắt đầu trồng rau trong mảnh đất của chúng tôi và bán chúng. Dần dần, gia đình tôi dễ sống hơn. Mỗi năm, bà ngoại tôi và họ ngoại tôi đều tới giúp đỡ chúng tôi reo hạt vào mùa xuân và thu hoạch vào mùa thu. Tôi luôn luôn là một học sinh xuất sắc, và tôi đặc biệt giỏi môn địa lý và hóa học. Gia đình tôi chuyển ra thành phố vào cuối năm 1993. Vào năm 1996, tôi đã là một học sinh trung học. Một ngày nọ, tôi tới một công viên địa phương một cách tình cờ và bắt gặp Đại Pháp ở đó. Sau khi đắc Pháp, trong một lần khi nửa tỉnh nửa mơ, tôi thấy một nữ thần rất cao lớn, vĩ đại và uy nghiêm không sao sánh được. Trong mắt tôi, bà cao như một tòa nhà chọc trời. Vị nữ thần nói với tôi rằng: “Con phải theo Sư Phụ của con và tu luyện cho tốt. Con phải không được bỏ lỡ cơ hội này.” Đó là cách mà tôi đã bắt đầu con đường tu luyện.
Khi mới đắc Pháp, tôi cảm thấy rất phấn khích. Thêm vào đó, tôi còn xuất một số công năng. Tôi tùy tiện nói ra điều đó với thầy giáo và các bạn cùng lớp. Kết quả là, tôi thường bị lở miệng. Những người bạn cùng lớp thường vây quanh và công kích tôi. Họ không thể nào hiểu được tôi. Nhưng tất cả bạn cùng lớp và thầy giáo tôi đều nghĩ rằng tôi là một người nhân nghĩa và tốt bụng. Trước khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu tại Trung Quốc đại lục, địa điểm tập công mà tôi tham gia có khoảng 100 học viên. Mẹ của tôi cũng đã đắc Pháp vào cuối năm 1996. Khi mà chúng tôi tự mình tu luyện, sau khi chứng kiến sự biến hóa trên cơ thể chúng tôi, nhiều họ hàng của chúng tôi cũng đã lần lượt nhập Đạo và đắc Pháp.
Ngoài ra, trong kiếp này, gia đình tôi luôn luôn khá nghèo. Tôi không nghĩ đó là bởi vì tôi thiếu đức. Tôi nghĩ rằng đây là một khảo nghiệm để xem tôi đặt điều gì lên trên trong hoàn cảnh ấy, và liệu tôi có thể dụng tâm chứng thực Pháp hay không. Tôi tin rằng đó là để lưu cấp một trong nhiều bài học cho con người tương lai.
Sau khi cuộc bức hại tàn bạo đối với Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999 và tiếp diễn cho đến tận ngày nay, chúng tôi đã tiến nhập vào giai đoạn tu luyện Chính Pháp. Tôi cùng các học viên khác đã lên chính quyền cấp tỉnh và sau đó là Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Cũng như tất cả học viên khác tại Đại Lục, chúng tôi đã bị bắt giữ, sách nhiễu, phạt tiền và phải chịu đựng rất nhiều khổ nạn. Tôi không muốn nói chi tiết về chúng tại đây. Nhưng vì chúng tôi đã học Pháp khá vững chắc và cũng do chúng tôi đã tu luyện nhiều lần trong lịch sử [các kiếp trước], dần dần chúng tôi minh bạch rằng chúng tôi nên lãnh sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp. Do đó, cùng với các học viên khác, tôi đã bắt đầu hướng đến thế nhân mà giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi luôn lưu giữ một cuốn nhật ký ghi lại những gì tôi suy nghĩ trong cuộc sống hàng ngày. Sau khi đọc các bài viết trên Minh Huệ Net và được truyền cảm hứng từ đó, tôi đã quyết định viết ra những bài chia sẻ của riêng mình và nhờ các học viên khác đăng Minh Huệ. Đó là cách mà tôi đã gặp cô ấy (người là cô gái trong “Câu chuyện có thật về luân hồi: Thông linh bảo ngọc ” và là tiểu muội người ẩn sĩ trong “Câu chuyện có thật về luân hồi: Cao sơn lưu thủy”) và anh ấy (người ẩn sĩ). Ba chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong hơn một năm để chứng thực Pháp. Sau này, “tiểu muội” đã tìm được một công việc ở thành phố, và chúng tôi phải xa nhau. Hai đồng tu này đã ảnh hưởng đến tôi rất nhiều. Họ đã cho tôi sự động viên và ủng hộ khi tôi viết các bài chia sẻ của mình. Tới tận hôm nay, “tiểu muội” vẫn thường khích lệ và trợ giúp tôi.
Sau này, khi tôi đã trở nên ngày càng thành thục trong tu luyện, các đồng tu đã yêu cầu tôi tham gia nhiều dự án Đại Pháp. Nhiều học viên cũng thích tới thăm tôi nếu họ có vấn đề cần giải quyết. Vì quan hệ nhân duyên giữa chúng tôi, tôi đã gặp được nhiều bạn đồng tu. Mùa hè này, một học viên đang trên đường đến thăm chồng cô, người bị giam giữ phi pháp trong một nhà tù gần đó vì tập Pháp Luân Công. Các học viên khác đã giới thiệu cô ấy với tôi, và cô ấy đã qua đêm ở nhà của tôi. Ngay lần đầu gặp cô, tôi đã cảm thấy rất gần gũi. Đêm hôm đó, tôi đã có một giấc mơ dài. Sau này, tôi đã viết bài chia sẻ đầu tiên trong chuỗi bài của tôi “Câu chuyện có thật về luân hồi: Thông linh bảo ngọc ” dựa trên giấc mơ này. Khi tầng thứ của tôi tiếp tục nâng cao, tâm trí tôi đã trở nên rộng hơn và rộng hơn nữa. Tôi đã nhận ra từng chút, từng chút một những chấp trước trong kiếp sống hiện tại đến từ đâu và lý do đằng sau mọi điều xảy đến với tôi. Tôi đã viết ra những câu chuyện ấy, với hy vọng khuyến khích các bạn đồng tu viết ra câu chuyện của riêng họ.
Tà ác vẫn chưa bị hủy diệt hoàn toàn. Câu trả lời cho những ẩn đố trong đại vũ đài lịch sử này vẫn chưa được hé lộ hoàn toàn. Còn thật nhiều chúng sinh vẫn đang đợi chúng ta đến cứu họ. Do vậy chúng ta vẫn cần tinh tấn hơn nữa. Khi tôi được truyền cảm hứng và khích lệ từ những bài viết của các bạn đồng tu trên các website Đại Pháp, tôi sẽ viết thêm nhiều bài viết tốt hơn nữa để chia sẻ với mọi người. Đồng thời, tôi cũng mong nhận được sự phê bình và chỉnh lý từ các bạn đồng tu.
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2005/11/11/34545.html
http://www.pureinsight.org/node/3559

Saturday, March 24, 2012

Không thấy usb trong win7 : khắc phục tình trạng 


Thi thoảng, khi cắm usb vào máy tính chạy hệ điều hành Windows 7 hoặc Vista, bạn không thấy biểu tượng của nó. Bài báo này sẽ hướng dẫn bạn cách đổi tên ổ đĩa giúp bạn có thể truy cập usb.
Định vị và truy cập ổ USB trong hệ điều hành Windows 7 và Vista
Vấn đề nằm ở chỗ khi bạn cắm usb hoặc ổ cắm ngoài nào đó vào máy tính lại không thấy hiển thị gì. Bạn có thể thấy usb chạy nhưng AutoPlay lại không chạy cũng như không thấy hiển thị biểu tượng của ổ đĩa này. Rất có thể, tên của ổ đĩa dành cho usb đã được sử dụng.
Để chữa lỗi này, phải chuột vào máy tính và chọn Manage
Trong cửa sổ Computer Management, dưới mục Storage, chọn Disk Management để có thể thấy danh sách các ổ đĩa đang được kết nối tới máy tính của bạn.
Bạn sẽ phải xác định đâu là ổ đĩa bạn muốn truy cập, theo dung lượng và định dạng của nó. Trên hình là chúng ta đang tìm ổ đĩa usb 4GB. Chuột phải vào ổ đĩa và chọn Change Drive Letter and Paths.
Kích vào Change
Chọn kí tự dành cho ổ đĩa từ danh sách để đổi tên ổ đĩa. Hãy chắc chắn rằng kí tự này chă được dung hoặc có thể được sử dụng trong một số trường hợp. Tốt nhất, bạn nên chọn một kí tự ở cuối bảng alphabet.
Bạn sẽ thấy một tin nhắn cảnh báo rằng bạn có thực sự muốn thay đổi kí tự…. chọn Yes.
Như hình dưới, chúng ta đã đổi tên ổ đĩa từ J sang U
Nếu AutoPlay của bạn đã được bật, bạn sẽ thấy một màn hình hiển thị như ở hình dưới, hỏi bạn muốn làm gì với ổ đĩa.
Bạn cũng có thể thấy được ổ đĩa trên máy tính, cũng như dễ dàng truy cập sử dụng các file, chương trình trong đó.
Thành công! Thật khó chịu khi cắm một ổ cứng cắm ngoài hoặc usb mà hệ điều hành lại không cho phép bạn truy cập nó. Trong trường hợp như vậy, hãy thực hiện theo những bước trên để có thể giải quyết vấn đề. Trường hợp này cũng có thể xảy ra đối với hệ điều hành Windows XP và cách khắc phục cũng gần như tương tự. Chúc các bạn thành công!

Lamle (Theo Howtogeek)
""'>

Related Posts by blogngochan.tk

Th%E1%BB%A7 thu%E1%BA%ADt
Eight Pretty Cool Things About Windows 8
Microsoft released a Consumer Preview of the highly anticipated Windows 8 at the end of February. This is an operating system in transition as it moves from the desktop to mobile devices as well as a transition to the new Metro UI. So far, the reviews are mixed. We’ve seen many complaints about the missing “Start” button in Win 8 desktop mode as well as less than ideal search ability from the desktop. In any case we thought it would be useful to highlight some of the cooler features that will be in the new OS and may help prevent reviewers from calling this another Windows Vista OS.
Lock Screen Alerts
Taking a page out of the smartphone playbook, Windows 8 will display useful information right away, without you having to do anything at all. That's because your lock screen can now be customized with apps which show you details on waiting emails, your schedule, RSS feeds - really whatever you like. This means that you won't have to turn on your computer, wait for it to load, and then wait to load an application to find out a small, basic piece of information.
Password Options
Everyone already has more than enough passwords to remember, so Windows 8 will offer an unusual alternative: the picture password. You'll be able to point Windows to a picture you'd like to use, which you then click, tap or draw on with your mouse, or using your finger on a touch screen. For example, say you choose a picture of your family - you might draw an outline around the tree in the background, then tap on your wife and then your daughter. Windows will remember this pattern and won't allow anyone to log in later unless they can repeat them.
But if that sounds ridiculous to you, no worries, you can continue to log in with a regular alphanumeric password if you prefer.
Better App Management
Traditionally Windows has left it up to you to manage the programs you run. So you can launch as many as you like, and the system won't interfere; it'll just get slower, and slower, and slower as you run out of RAM. Windows 8 is a bit different when running Metro apps. If you're running short of resources then it'll close down anything you've not used for a while, in an attempt to help out. The apps that get closed will be saved first however, so you don't lose anything: relaunch it to carry on exactly where you left off.
One-Click Sharing
Sharing something you've found online is an everyday experience for most web users, and so it's great to see Microsoft build that idea into Windows 8. If you've discovered a great photo or web page in Internet Explorer then simply hit the Share button and you'll be able to send its link via any compatible app you've installed - and they'll then update your Twitter, Facebook or other account right away.
Compatibility with Xbox, Windows Phone, Tablets
Perhaps the biggest difference between Windows 8 and its predecessors is that this OS is designed to work on not just laptops and desktops, but on tablets and mobile phones as well. Microsoft is introducing the Metro interface it popularized with Windows Phone into Windows 8. Users can access the Metro view or the familiar desktop view with a simple click or tap. The result is that Windows 8 will work on almost any device out there. It works with keyboards and touchscreens, and it doesn’t matter if a device has an Intel, AMD or ARM processor. This makes Windows 8 an extremely versatile OS in a world where mobile is beginning to dominate.
Easy Backup
Windows 8 includes a remarkably user friendly File History feature, which can automatically back up whatever folders you like, at the frequency that you specify. This could be a complete system backup to a network drive, or it could just save key folders to a flash drive. Once you've set up this feature there is nothing further required of you - plug in the drive whenever you want, File History will automatically detect it, and your preferred files will automatically be backed up.
Increased Download Protection
Internet Explorer's SmartScreen filter is a clever feature which can check downloads against a database of known malicious sites and dangerous programs, blocking the file if it finds a match. Previously this was only available within IE, but in Windows 8 SmartScreen will be used system-wide, so you'll have an extra layer of protection no matter which browser you're using.
Windows App Store
Windows 8 will have an app store. Yes, they are a bit late to the party, but it's better than not showing up at all. The inclusion of a Windows Store provides new business opportunities for developers. And keep in mind that Windows 8 will run on all devices, which gives the new developers a bit of a running start.

Trackback URL for this post:

http://www.retrevo.com/content/trackback/2039

Thursday, March 22, 2012

Suy thoái kinh tế thay đổi người Mỹ như thế nào::
Các doanh nghiệp đều tìm cách giảm người để giảm chi lương bổng. Nhưng ở Mỹ, việc này không đơn giản. Trong một số ngành, khi cho nhân viên thôi việc, chủ doanh nghiệp phải bồi hoàn cho họ rất nhiều tiền. Để tránh các khoản chi ấy, người ta thường dùng cách giảm thời gian làm việc để giảm lương. Nhiều công ty bây giờ cho làm việc 3 ngày một tuần, thời gian làm việc mỗi ngày cũng giảm bớt chỉ còn 4-5 giờ. Một văn phòng luật ở New York cho hơn 100 nhân viên nghỉ phép hẳn một năm, tiền lương chỉ còn 1/3. Ai không bị nghỉ thì phải làm thêm việc, trở nên bận túi bụi. Họ không có thời gian ăn trưa đàng hoàng như trước mà phải ăn nhanh, và thế là các tiệm McDonald, KFC trở nên đông khách trong khi các hiệu ăn sang trọng phải đóng cửa.
Nhiều người bỗng dư dật thời gian. Có người đi tìm thêm việc làm để kiếm ăn, người đi học thêm nghề mới hoặc nâng cao tay nghề. Nhiều người thất nghiệp nay cắp sách tới trường học thêm một chuyên môn nào đấy để có thể kiếm được việc làm, khiến cho số người xin vào học các trường Đại học tăng lên nhanh chóng. Nhiều bà nội trợ lên mạng tìm việc làm ở nhà. Những ngành lao động vất vả như chăm sóc người ốm, người già, lau chùi quét dọn… bây giờ không thiếu người đến xin làm.
Tiêu thụ hàng hóa sút kém rõ rệt. Thoạt tiên các mặt hàng xa xỉ phải hạ giá, nhiều cửa hàng treo bảng “Sale” (bán hạ giá), kể cả hàng hiệu Valentino, Loro Piana, Comme des Garcons. Tiếp đó một số hàng phổ thông cũng hạ giá theo. Tiêu dùng trong nước vốn là nền tảng của sự phồn vinh kinh tế ở Mỹ, nay tiêu dùng sa sút khiến nền kinh tế càng tồi tệ.
—những đức tính mà người Mỹ học được trong đợt xuy thoái:
1. Làm quen với tính căn cơ tiết kiệm
Trước đây người Mỹ quen chi tiêu thoải mái, không cần tính toán; nay thì người ta bắt đầu thấy cần suy nghĩ kỹ trước khi mua sắm. Thí dụ bây giờ chẳng ai còn bỏ mấy chục USD để mua cái máy bóc trứng luộc. Mức chi dùng bình quân mỗi ngày của một người Mỹ hồi tháng 10/2008 là 91 USD thì đến tháng 10/2010 chỉ còn 62 USD.
Trong khủng hoảng kinh tế, quan điểm tiêu dùng của mọi người bị thay đổi mạnh. Bây giờ họ đều chủ trương chi tiêu có tính toán, tiêu dùng có lý trí với nguyên tắc tiết kiệm và thực dụng lặng lẽ thay thế mốt tiêu dùng trên hết thời trước. Chỗ nào cũng thấy bán đồ cũ (second hand). Nơi trao đổi đồ cũ chuyển từ cửa hiệu tới các gia đình. Nước Mỹ có lịch sử trao đổi hàng tại ga-ra ô tô. Cứ đến cuối tuần, dân trong khu phố mang các thứ đồ mình không dùng tới bày ra bán, nơi bày là ga-ra, sân, vườn trước sau nhà. Người ta muốn thanh lý những đồ không dùng đến, nhân thể kiếm ít tiền.
Tiết kiệm trở thành thói quen mới của nhiều người. 20% khách hàng có phiếu mua hàng giảm mua sắm. Bây giờ người ta thích mua loại xe nhỏ dùng ít xăng ; các loại xe phân khối lớn và xe thể thao trở nên khó bán.
Một cuộc điều tra tháng 7/2009 cho thấy 22% người Mỹ bớt số lần đến bác sĩ khám sức khỏe. Số ngày đi du lịch rút ngắn. Nhiều đôi hoãn ngày cưới, hoặc sinh con. Nhiều nhà hoãn mua xe mới, nội thất mới hoặc trang trí lại nhà. Lượng ô tô chạy trên đường giảm hẳn. Nhiều người bây giờ đi làm bằng xe đạp, vừa tiết kiệm xăng, sạch môi trường, vừa có dịp tập thể dục. Các phương tiện giao thông công cộng nay đông khách hơn trước rất nhiều.
2. Thay đổi cách ăn uống và giữ dình sức khỏe
Bữa ăn trưa của người đi làm có thay đổi rõ rệt. Họ bớt đến các nhà hàng mà tìm cách ăn ít tốn kém hơn. Món Bữa trưa đóng hộp (Luncheon Meat) rẻ tiền hồi Đại suy thoái thập niên 30 thế kỷ XX từng thịnh hành nay lại phục hồi. Mỗi hộp giá có 2,4 USD, chưa bằng giá nửa miếng bittet; rất nhiều người thích mua để ăn trưa. Một số người chịu khó nhét vào bụng các loại thức ăn vừa rẻ vừa tiện lợi nhanh chóng, như McDonald, gà rán KFC tuy báo chí gọi đấy là thức ăn nhanh rác rưởi (junk fast food).
Các cá nhân và gia đình giảm hẳn số lần đi ăn nhà hàng và bớt mua các loại thực phẩm không cần thiết. Đàn ông bớt hút thuốc lá và uống rượu sang.
Nhiều gia đình trở lại thói quen nấu lấy bữa ăn. Trong năm khủng hoảng đầu tiên, số người tự nấu ăn tăng 325%. Chương trình truyền hình của Nữ hoàng nội trợ Martha Stewart tăng thêm mục “Bí quyết tiết kiệm” trong nấu ăn.
Chỉ sau một đêm, bà già 94 tuổi Clara Cannucciari [1] trở nên nổi tiếng vì người ta được biết chuyện hồi thập niên 30 thế kỷ trước bà từng dùng 2 USD kiếm được mỗi tuần bằng nghề may vá để nuôi cả gia đình ăn trong một tuần. Lâu ngày bà tích lũy được một danh sách nhiều món ăn đơn giản, rẻ tiền mà ngon, chủ yếu từ đậu tương và bột mỳ; gọi là Thực đơn thời Đại suy thoái, nay in thành sách bán chạy. Năm 2007, cháu ngoại bà đã làm một cuốn phim ngắn về tài nấu ăn cao siêu của bà và tung lên Youtube, kết quả có hơn 1 triệu người vào thăm.
3. Thay đổi về tài chính
Trong thời kỳ Đại suy thoái hồi thập niên 30, chính quyền nhiều địa phương ở Mỹ đã phát hành các loại tem gọi là Scrip tạm thời thay cho tiền để phát lương cho công nhân viên. Ai ngờ ngày nay loại tiền này lại xuất hiện; rất nhiều địa phương ở Mỹ phát hành loại tiền riêng của mình. Như vùng Berkshires thuộc bang Massachusetts có tiền Berkshires, Bắc Carolina có tiền Plenty, Detroi có tiền Cheers … Cả nước Mỹ có khoảng 75 loại tiền địa phương như vậy. Cách sử dụng tiền địa phương cũng gần giống như phiếu mua hàng: công ty và các cá nhân hình thành mạng in loại tiền này, khách hàng mua tiền ấy với giá ưu đãi (thí dụ 95 xu mua được 1 USD), sau đó được dùng để mua hàng với giá trị in trên tiền (1 USD) tại các cửa hàng sử dụng loại tiền này trong địa phương mình cư trú.
4. Thay đổi cách giải trí cho lành mạnh
Khi thu nhập giảm sút, nhiều người Mỹ bớt đi tìm các trò tiêu khiển giải trí ngoài phố mà chọn cách giải trí ở nhà mình. Người ta bắt đầu ưa thích tổ chức các buổi vui chơi, hòa nhạc gia đình hoặc giữa bạn bè với nhau, hoặc ở nhà xem truyền hình, đánh cờ, chơi trò chơi, làm vườn, sửa chữa vặt đồ đạc trong nhà và chơi thể thao. Lượng tiêu thụ các dụng cụ chơi cờ và đồ chơi tăng rõ rệt. Số người đến casino, tìm gái mãi dâm hoặc tìm mua ma túy … giảm hẳn.
5. Thay đổi quan hệ gia đình, bè bạn
Không ít người trẻ tuổi vì không còn đủ tiền thuê nhà đành phải về ở nhờ nhà cha mẹ. Nhiều người tìm đến bạn bè cũ để nhờ vả tìm việc làm hoặc giải quyết khó khăn đời sống. Người Mỹ quen sống tự lập, độc lập, nay cảm thấy cần liên kết giúp đỡ nhau cùng vượt qua thời kỳ khó khăn. Vợ chồng phải luôn bàn bạc cách chi tiêu mua sắm chứ không thể ai muốn mua gì thì tự mua như trước.
điều này làm tình huynh đệ bè bạn gắn bó hơn. gi đình đoàn tụ yêu thương đầm ấm.
Kết quả của những thay đổi nói trên làm cho người Mỹ sống lành mạnh hơn trước, quan hệ người-người, gia đình, bạn bè được thắt chặt, đời sống tinh thần phong phú hơn tuy đời sống vật chất có túng thiếu hơn. Các loại bệnh và tệ nạn xã hội giảm hẳn vì người ta không còn thừa tiền để mua dâm, xài ma túy, cờ bạc rượu chè. Nạn béo phì mất đất phát triển. Điều tra cho thấy 57% số người được hỏi nói suy thoái kinh tế khiến họ thắt chặt quan hệ gia đình, vợ với chồng, con cái với cha mẹ; 35% nói họ hăng hái hơn trong các công việc xã hội ở khu phố và tôn giáo
6. Thay đổi tư duy
Thiệt hại thiết thân từ suy thoái kinh tế làm người Mỹ quan tâm hơn đến các vấn đề của xã hội, đất nước, nhất là vấn đề kinh tế. Các buổi tranh luận trên truyền hình về chính sách kinh tế của Chính phủ, sách báo viết về vấn đề kinh tế tài chính ngày càng được nhiều người chú ý. Dân chúng muốn biết do đâu có khủng hoảng tài chính, trách nhiệm của Nhà nước, của người dân như thế nào. Rõ ràng nhận thức của họ về các vấn đề này đã nâng cao một bước đáng kể. Các nhà kinh tế góp phần quan trọng thức tỉnh người Mỹ quan tâm nhiều hơn đến vận mệnh nền kinh tế đất nước mình, chứ không chỉ quan tâm đến bản thân như trước. Phần lớn họ hiểu ra là không nên trở lại lối sống tiêu dùng ít suy nghĩ tính toán như trước.
Những người thất nghiệp hiểu ra họ cần nâng cao tay nghề, học thêm kiến thức và nghề nghiệp mới. Nhiều người dùng tiền bồi thường mất việc để kinh doanh một nghề mới. Đây là những cách tốt nhất để tự thoát ra khỏi suy thoái kinh tế.
Trong suy thoái, dân Mỹ vẫn tin vào Giấc mơ Mỹ, nhưng nhận thức giờ đã khác trước. Người ta đưa ra định nghĩa mới về Giấc mơ Mỹ, đó là Không nợ nần, sống dưới khả năng tài chính của mình và trong nhu cầu của mình… chứ không phải quan niệm “nhiều hơn là tốt hơn” (“more is better” ) như trước kia.
Thay đổi tư duy là thay đổi quan trọng nhất, nó đang giúp người Mỹ tìm được lối thoát ra khỏi suy thoái kinh tế cho cá nhân và gia đình mình cũng như cho xã hội./.
————————-
các bạn thấy đấy, thời kì bảo bình đã đến với nước Mỹ một cách thầm lặng, rõ ràng là không giọt máu nào đổ vì chiến tranh chém giếc. đây chỉ là thời điểm mới bắt đầu của thời kì bảo bình nên người Mỹ còn phải chật vật kiếm sống và có thể như bạn đã nói thì năm 2017 hoặc 2024 kinh tế thế giới sẽ phục hồi và không chỉ riêng người Mỹ mà cả thế giới sẽ có “cơ hội” để rèn luyện lối sống và tư duy tích cực.
thân

Wednesday, March 21, 2012

thơ hay

Đã khác rồi thơ hôm nay. Đang lên. Sẽ xuống? Cũng còn lâu! Theo sự nhận xét của nhà thơ Sao Trên Rừng Nguyễn Đức Sơn, thành danh nhờ hai câu "Ôi một đêm nguyệt động dáng thu mờ. Em chưa đái mà hồn anh đã ướt" thì giờ đây: Nhà thơ sáng giá nhất ở hải ngoại là Du Tử Lê. Lăn lộn cùng chữ nghĩa, gần trọn đời thơ, ông mới tìm ra được thi pháp Gạch / Chéo. Sắc Không còn được biết đối thủ - Cự Phách - nhất của ông Lê là nhà thơ Hiển Khánh, cũng với với thi pháp Gạch \\ Chéo. Xin bạn đọc để ý giùm: Dấu / (chuyên môn) và dấu \\ (nghiệp dư) hoàn toàn khác nhau, bởi tự thân hai thi pháp, vốn đối đầu. Kịch liệt. Nhà thơ Hiển Khánh, từng bán thạch chè ở Đakao Sài Gòn, vừa gửi cho Sắc Không một bài lục bát. Tuyệt vời! Nhưng đáng nghi. Na ná giọng thơ Nguyễn Hữu Nhật trong Tục Thi? Được cái rất ngọt mát: Sương sa, sương sáo, thạch chè, chanh, cam, bánh đậu xanh, kê, bánh dầy, bánh trôi, xôi nén. Đặc biệt là ăn \\ và \\ nằm:
            Ăn \\ Nằm
nằm nghiêng \\ khép \\ cõi \\ thạch đông
            đen đen \\ sương sáo \\ hồng hồng \\ khe sâu
            bình hoa \\ nhớ \\ cuống hoa \\ sầu
            lòng \\ khô cạn nước \\ dạ \\ nhầu nát tương
            sâm \\ bày lên đĩa ngấn \\ sương
            và \\ sa \\ và \\ xuống chân giường lệch \\ kê
            lạnh vào \\ lồng lộn \\ ra tê
            cây \\ vườn mong nhớ chim về đậu \\ xanh
            nằm sấp \\ nhỏ \\ hai múi chanh
            lớn \\ và \\ mọng nước \\ cam sành bóc đôi
            ngực phẩm oản \\ bụng mâm xôi
            bánh dầy \\ vú nén \\ bánh trôi \\ hạt tròn
            nằm ngửa \\ và \\ núi \\ và \\ non
            tõe \\ lông bút chấm \\ nghiên son mực \\ trào
            như nhau một nghĩa \\ ra \\ vào \\
            thời thơ gạch \\ chéo khác nào \\ về \\ đi \\
            em \\ và tôi \\ và \\ ăn chè \\ vì
            hoa nhài \\ thắng nước đường gì \\ cũng thơm

Người Chiến Sĩ VNCH ngày cuối cùng của cuộc chiến

thienthanmudo02
Canh bạc chưa chơi mà hết vốnCờ còn nước đánh phải đành thua(*)
Vào ngày cuối cùng của cuộc chiến, khi mà mọi giới đều hiểu rằng không còn gì có thể cứu vãn được nữa thì người chiến sĩ VNCH vẫn chiến đấu dũng cảm. Một vài tài liệu sau đây cho chúng ta khẳng định như thế:a-1j_6sos_bombing1
1/ Tài liệu của Không Lực Hoa Kỳ – chương trình di tản “Frequent Wind” có viết rằng: Trong khi phi trường bị tấn công thì 2 chiếc Al (Skyraider chiến đấu có cánh quạt của Không lực VNCH) đã bay lượn trên không phận Saigon để truy lùng các vị trí pháo kích của địch. Một trong hai chiếc bị hỏa tiễn SA-7 bắn hạ.unsungherosTrong khi đó, nhiều người đã không e sợ, đổ xô ra ngoài để nhìn một chiếc phi cơ “Rồng lửa” AC-119 đang nhào lộn và xả súng (đại liên 6 nồng Gatling) bắn một vị trí của bộ đội Bắc Việt ở ngay gần cuối hướng đông Tân Sơn Nhất. Vào khoảng 7 giờ sáng 29/4, chiếc phi cơ anh dũng của VNCH đã bị trúng hỏa tiễn SA-7 của địch và bốc cháy rồi đâm nhào xuống mặt đất.ac-119k-stinger-gunship72dpi1
Trong một bức thư của một phi công VNCH gửi cho Clyde Bay ở Trung Tâm Di Tản Nha Trang, kể lại chuyện những phi công của Không Lực VNCH vào sáng ngày 29 tháng 4, vẫn tiếp tục thực hiện các phi vụ tấn công vào các đoàn xe tăng địch, khi chúng tiến về phía thủ đô Saigon. Theo lời của Trung Úy Coleman “ít nhất những người này đã là những chiến sĩ đã chiến đấu một cách anh dũng và hi sinh đến giọt máu cuối cùng của cuộc đời binh nghiệp, trong một trận chiến biết chắc là thua, nhưng vẫn sẵn sàng hi sinh”.ac119_down 2/ Tài liệu trích trong cuốn Việt Nam và Chiến Lược Domino của Bạch Long (từ trang 312 đến 314) Nhưng sự bất ngờ cho Cộng Sản đã xảy ra ngay tại cửa ngõ vào Saigon. Khoảng gần một ngàn chiến sĩ của Chiến đoàn 3 Biệt Kích Dù và một số biệt kích, Nhảy Dù và quân nhân khác, có nhiệm vụ bảo vệ bộ Tổng Tham Mưu từ ngày 26 tháng 4, đã sẵn sàng chờ “đón” quân Cộng Sản. Trong ngày 29 tháng 4, tướng Lâm Văn Phát đã có can đảm đứng ra nhận chức tư lệnh Biệt Khu Thủ Đô với mục đích cầm quân chiến đấu bảo vệ Saigon. Tướng Phát đã ra lệnh cho các cánh quân Nhảy dù, Biệt Cách, Biệt Động Quân, Thủy Quân Lục Chiến… phải ngăn chận quân Cộng Sản kéo vào Saigon từ hai ngả tư Bảy Hiền và Hàng Xanh… Tướng Phát kể lại rằng ông chỉ còn vỏn vẹn 60 xe tăng M-41 và M-48 với những đơn vị lẻ tẻ để đối đầu với 16 sư đoàn Bắc Việt và 3 sư đoàn Việt Cộng với hàng ngàn xe tăng, đại pháo và tấn công từ hai ngả vào Saigon.t54-1 Nhưng dù ở trong tình thế tuyệt vọng như vậy, tướng Phát và những người đầu hàng. Họ vẫn phải chiến đấu đến cùng! (Cần phải nói rằng các đơn vị lớn Thủy Quân Lục Chiến cực kỳ anh dũng và đã bị tan rã gần hết trước ngày 30 tháng, ở vùng Một và vùng Hai, và trong những trận rút bỏ khác.) Những người lính chiến đấu này không có…radio! Họ không cần biết rằng quân Cộng Sản đang thắng thế. Họ không cần biết tổng thống tạm thời Dương Văn Minh đang sửa soạn đầu hàng, dâng miền Nam cho Cộng Sản. Họ không cần biết rằng tình hình đã hoàn toàn tuyệt vọng, không còn một chút hi vọng ngăn chân quân đội Bắc Việt. Họ chỉ biết chiến đấu chống Cộng và tiêu diệt quân Cộng sản, và hình như họ chưa bao giờ có tư tưởng bỏ chạy hay đầu hàng! Họ hờm súng đợi quân thù Cộng Sản và sẵn sàng nhả đạn. Các xe tăng Cộng Sản hứng những loạt đạn đầu tiên và bất ngờ. Trong thành phố đang hỗn loạn tinh thần, tiếng đạn nổ như mưa bão xen lẫn với tiếng súng lớn, đã làm cho sự hỗn loạn gia tăng.t285161lb8Trong thời gian thật ngắn khoảng hơn 1 giờ đồng hồ, 17 xe tăng Cộng sản bị trúng đạn cháy đen nằm rải rác từ Ngả tư Bảy Hiền đến cổng trại Phi Long và đến đường Cách Mạng… Pháo tháp xe tăng T-55 bằng thép dầy 12inches (30 phân tây) bị bắn thủng như bằng…bột, chứ không phải bằng thép! Lỗ đạn không lớn lắm. Hình như vào giờ chót người Mỹ viện trợ cho một loại súng bắn xe tăng đặc biệt, loại 106 ly (?), để bắn xe tăng. Đạn xuyên phá qua thép dầy nhất và lực cản của thép đã làm cho nhiệt độ gia tăng tới gần 3000 độ C, nướng chín quân lính Cộng Sản ở trong xe tăng.tqlc-2
Cánh quân Cộng Sản từ Long Khánh kéo về Saigon qua Hàng Xanh, Thị Nghè bọc xuống trước Sở Thú để tiến vào dinh Độc Lập thì bị quân Nhẩy Dù án ngữ. Quân Nhẩy Dù bị dồn về bảo vệ vòng đai Saigon. Họ không còn việc gì khác hơn là chiến đấu đến cùng từ đường vòng đai xa lộ Đại Hàn đến ngã tư Hàng Sanh về đến đại lộ Thống Nhất, nhà thờ Đức Bà. Hầu như những cánh quân Cộng Sản đầu tiên tiến vào Saigon theo ngả này đều bị Nhảy Dù tiêu tiệt hết. Tổng cộng trong khoảng từ 7 giờ sáng đến 10 giờ 15 ngày 30 tháng 4, khi Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, hơn 20,000 quân Bắc Việt, 32 xe tăng và gần 30 quân xa (Molotova) chở đầy lính Cộng Sản bị bắn cháy, chết hết, trong phạm vi thành phố Saigon. Tất cả hai cánh quân Việt cộng đều khựng lại.ladieusgn
Bộ chỉ huy Cộng Sản cuống cuồng vội giục Dương Văn Minh phải đích thân ra lệnh cho tướng Lâm Văn Phát, thiếu tá Tài để ra lệnh cho Biệt Cách Dù và quân Nhảy Dù ngưng chiến đấu. Tất cả những người lính chiến đấu can trường nhất của VNCH lúc đó mới hiểu rằng miền Nam đã bị kẹt vào cái thế phải thua. Họ ném bỏ súng đạn trút bỏ quần áo trận và lẫn lộn vào dân chúng, tìm đường về nhà.delta
Một câu chuyện khác do tướng Lâm Văn Phát kể lại là sau khi Dương Văn Minh điện thoại cho ông phải ra lệnh ngưng bắn thì ông xuống dưới nhà. Dưới chân cầu thang, một người Quân Cảnh đã đứng nghiêm chào ông và nói: “Vĩnh biệt thiếu tướng”, rồi rút súng bắn vào đầu tự tử.nguyenvannam1004-1 Khi vị tư lệnh cuối cùng của Biệt Khu Thủ Đô đến Tổng Tham Mưu thì thấy chung quanh cột cờ lớn có khoảng hơn 300 binh sĩ Biệt Cách và sĩ quan chỉ huy họ đang đứng thành vòng tròn và hờm súng vào… lưng nhau, sẵn sàng nhả đạn tự tử tập thể. Tướng Phát phải nói với họ trong nước mắt rằng quân đội VNCH đứng vững cho đến giờ chót là nhờ tinh thần kỷ luật. Vậy lúc này đã có lệnh buông súng thì anh em ai về nhà nấy mà lo cho gia đình. Tự tử không có ích lợi gì cho mình cả. Các quân nhân nghe lời, chỉ có một vài sĩ quan trẻ tuổi đã tự tử. Đến 1 giờ trưa, tướng Phát bàn giao Biệt Khu Thủ Đô cho tướng Việt Cộng Ba Hồng. Sau đó tướng Ba Hồng mời tướng Phát đến Tổng Tham Mưu. Tại đây, khoảng 500 chiến xa T. 55 của Cộng quân nằm kín chung quanh cột cờ. Đáng lẽ những chiến xa này đã đi thẳng sang Tây Ninh theo đườngvòng đai Saigon. Nhưng sự đầu hàng của Dương Văn Minh đã thay đổi hết kế hoạch tiến đánh Thái Lan của Cộng Sản (tướng Lâm Văn Phát đã từ trần trong tuổi già tại Santa Ana, California ngày 30 tháng 10, 1998)tsq_bw21 Nhưng hai trận đánh trên đây cũng chưa phải là trận đánh cuối cùng trong ngày 30 tháng 4. Trường Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu đã chiến đấu mãnh liệt từ trong khuôn viên trường cho đến khoảng 2 giờ trưa. Lúc này, Cộng Sản đã cầm chắc cái thắng trong tay nên chúng không muốn chết thêm nữa. Chúng ngưng bắn và điều đình với các em. Các em đòi chúng phải ngưng bắn và rút ra xa để các em tự giải tán. Khoảng ba giờ chiều, các em hát bài quốc ca, làm lễ hạ cờ. Xong rồi bỏ đồng phục, mặc quần áo thường và từ từ ra khỏi trại, nước mắt ràn rụa trên má…ttsqvn21 3/ Tài liệu: báo Wall Street Journal số ngày 2 tháng 5 năm 1975, bài bình luận của ký giả Peter Kahn, từng đoạt giải Pulitzer, có tựa đề “Truy Điệu Nam Việt Nam” “…Nam Việt Nam đã chống cự hữu hiệu trong 25 năm, và họ đã không phải luôn luôn được người Mỹ giúp. Tôi nghĩ ít có xã hội nào bền bỉ chịu đựng được một cuộc chiến đấu lâu dài như vậy… Quân lực VNCH đã chiến đấu can đảm và vững mạnh trong một số trận đánh mà chúng ta còn nhớ, thí dụ như trận An Lộc.svsq_thuducQuân đội ấy đã chiến đấu giỏi và can đảm ở nhiều trận đánh khác mà chúng ta không còn nhớ địa danh. Quân lực ấy đã can đảm và chiến đấu trong hàng ngàn trận đánh nhỏ, và giữ vững hàng ngàn tiền đồn hẻo lánh ở những nơi mà cái tên nghe rất xa lạ với người Mỹ. Hàng trăm ngàn người của quân lực ấy đã tử trận. Hơn nửa triệu người của quân lực ấy đã bị thương. Và trong những tuần lễ chót, khi mà người Mỹ nào cũng biết là cuộc chiến đấu đã thua rồi thì vẫn còn những đơn vị của quân lực ấy tiếp tục chiến đấu, thí dụ tại Xuân Lộc. Nhờ có những sự chiến đấu ấy mà người Mỹ và một số người Việt lựa chọn mới an toàn thoát đi được. Rốt cuộc, quân lực ấy đã tài giỏi hơn sự ước lượng của người ta. Phía mạnh hơn chưa chắc đã là phía tốt hơn”war
4/ Tài liệu của ký giả người Pháp Jean Larteguy, đã chứng kiến những giờ phút cuối cùng ở Saigon ngày 29 và 30 tháng 4-75. Thứ Hai 28/4/75 Saigon sáng nay yên tĩnh. Các đơn vị của một lữ đoàn Dù chiếm đóng vị trí của họ trong thành phố, sau bức tường, trong những khu vườn. Họ không buồn rầu và không tuyệt vọng. Họ điều động như thể đang dự một một thao dượt. Đôi lúc họ còn cười với nhau và liệng cho nhau những chai Coca Cola. Họ không nuôi một ảo tưởng về số phận của họ, về kết quả của trận đánh tối hậu này. Nhưng tôi có cảm tưởng là họ nhất định chiến đấu tới cùng, và sẽ tự chôn mình trong những đổ nát của Saigon. “Và những binh sĩ tuyệt vời này vẫn còn có được các cấp chỉ huy ở bên họ. Một trong các cấp ấy là một đại tá. Tôi hỏi ông ta xem tình hình ra sao? Ông trả lời: “Chúng tôi sẽ chiến đấu, và chúng tôi sẽ là những người lính cuối cùng chiến đấu. Hãy nói cho mọi người biết rằng chúng tôi chết không phải vì Thiệu, vì Hương hay vì Minh.”nhaydutancong
Sau khi Dương Văn Minh đã tuyên bố đầu hàng. Larteguy lại được chứng kiến tận mắt trận đánh cuối cùng của các đơn vị VNCH tại Saigon, và ghi lại như sau: “Gần Lăng Cha Cả, quân Dù đánh trận chót. Họ chiến đấu tới 11 giờ 30 trưa, cho tới khi các cấp chỉ huy của họ từ dinh Tổng Thống trở về sau cuộc gặp gỡ bi thảm với tướng Minh. Các sĩ quan này khuyên họ nên ngưng chiến đấu. Họ vừa hạ được 5 xe tăng T-54. Những xe ấy còn đang cháy ngùn ngụt. Một chiếc nổ tung vì đạn trong xe. Quân Dù không để lại trên trận địa một thứ gì, dầu là vũ khí, đồ trang bị, người bị thương hoặc người chết.” Larteguy cũng được thấy tận mắt các sinh viên trường Võ Bị Đà Lạt, lực lượng trừ bị chót của QLVNCH, tiến ra trận địa. “…Và trong những bộ đồng phục mới, giầy chùi xi bóng láng, các sinh viên anh dũng của Trường Võ Bị Đà Lạt đã đi vào chỗ chết. Họ ra đi thật hào hùng, đi như diễn binh, chỉ thiếu có cái mũ diễn hành và đôi bao tay trắng.”vobidalat
Một đồng nghiệp của Larteguy là Raoul Coutard đã thu được cảnh xuất quân bi tráng ngay vào máy quay phim và cố nén xúc động để hỏi các sinh viên sĩ quan: “Các anh có biết là sắp bị giết chết không?” Một thiếu úy trả lời: “Chúng tôi biết chứ!” Vì sao? – Tại vì chúng tôi không chấp nhận Chủ Nghĩa Cộng Sản! “…Các xe tăng đầu tiên của Cộng Sản vào Saigon từ phía đông, qua tỉnh lộ Thủ Đức và Biên Hòa…
Bộ binh thì tiến từ phía Bến Cát và Tây Ninh. Tuy vậy, bọn này chỉ tới được trung tâm Saigon vào lúc 5 giờ chiều.bietkichduTừ ngày hôm trước các đơn vị cộng quân này đã bị chận tại gần Hóc Môn, gần nơi có Trung Tâm Huấn Luyện Nhảy Dù do Lữ Đoàn 4 của Sư Đoàn Dù trấn giữ dưới sự chỉ huy của đại tá Vinh, td3ndsĩ quan to con, mặt phong trần, nhất định bất chấp lệnh ngưng bắn. Các đơn vị Cộng quân bị thiệt hại nhiều. Sau đó chúng còn phải giao tranh 2 lần trên đường phố Saigon. Một lần trước trụ sở Cảnh sát Công Lộ, nơi đây chừng 100 cảnh sát viên chiến đấu oanh liệt trong hơn một giờ, trước khi bị xe tăng Cộng Sản đề bẹp. Lần thứ hai ở ngã tư Hồng Thập Tự và Lê Văn Duyệt, là nơi chỉ có 4 người lính Dù võ trang đại liên và Bazzoka mà chiến đấu được trong 50 phút. Đến khi hết đạn, họ đi ra ngoài, nắm vai nhau, lập thành vòng tròn rồi cho nổ một tràng lựu đạn tự sát. “Đến chiều tối 400 chiến sĩ Mũ Đỏ (Dù) được gom từ trận Hốc Môn và từ phi trường, tụ lại quanh đại tá Vinh, và còn chiến đấu gần chợ chính và các nơi có ruộng lúa của tỉnh Chợ Lớn. Đến 10 giờ đêm, đại tá Vinh cho lệnh các binh sĩ chia thành toán nhỏ, lợi dụng bóng đem để rút về đồng bằng…” Darcourt cho biết đại tá Vinh đã ở lại vị trí và tự sát.dogtag3
remembervn
(*) Tho Thanh Nam