Câu chuyện có thật về luân hồi: Kiếp sống hiện tại của tôi
Tác giả: Tiểu Liên[Chanhkien.org]
Lời mở đầu: Hôm nay, tôi sẽ nói về tình huống hiện tại của một số người mà tôi đã đề cập tới trong các bài viết trước, từ đó độc giả sẽ không nói rằng các bài viết của tôi là “chuyện thần thoại”. Tôi cũng muốn nhân cơ hội này để tổng kết lại những gì đã xảy ra với tôi sau thời trị vì của Hoàng đế Càn Long triều nhà Thanh.
Không lâu sau năm 1840, tôi là một viên thống đốc quản lý lính gác khu Vườn Viên Minh tại Bắc Kinh, một khu vườn Hoàng gia lộng lẫy được biết đến như là “khu vườn của những khu vườn.” Vào thời điểm đó, Trung Quốc đang bị đe dọa bởi nhiều cường quốc phương Tây, và người ngoại quốc đã làm rất nhiều điều xấu tại Trung Quốc, và điều tồi tệ nhất là họ đã cướp bóc và đốt phá Vườn Viên Minh. Khi tôi nghĩ lại về ngọn lửa rực sáng bao trùm khu vườn đẹp đẽ này, trái tim tôi lại cảm thấy buồn bã và đau đớn sâu sắc. Tôi đã gia nhập quân chiến đấu bảo vệ Trung Quốc nhằm chống lại sự xâm lược của các thế lực ngoại bang, và đã hy sinh vì đất nước. Trong kiếp sống tiếp theo, tôi tham gia vào Cách mạng Tân Hợi dưới sự lãnh đạo của Tôn Trung Sơn để lật đổ nhà Thanh và thành lập nước Trung Hoa Dân Quốc. Tôi đã bị bắn chết trong khi hỗn chiến với quân phiệt. Trong kiếp sống kế tiếp, tôi tham gia cuộc cách mạng do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động và trở thành một thành viên trong lực lượng du kích. Tôi trở thành tiểu đội trưởng của một đội du kích và tham gia cuộc chiến tranh du kích tại Trung Quốc đại lục. Tôi đã bị thất vọng bởi chính sách của ĐCSTQ khi chỉ tấn công vào Quốc Dân Đảng và hòa hoãn với quân xâm lược Nhật Bản. Một lần, chúng tôi đối mặt với một băng lính Nhật. Tôi đã chống lại mệnh lệnh của chỉ huy và bắn vào quân Nhật. Sau đó, tôi đã bị xử tử bởi ĐCSTQ. Nó diễn ra vào mùa hè năm 1944. Trước khi chết, tôi đã phát nguyện không bao giờ tiếp tục tham gia cái gọi là “cách mạng” của Đảng Cộng sản nữa. Những người trong Đảng thực sự khiếp sợ. Họ chỉ muốn trở thành kẻ thống trị Trung Quốc cho dù dân tộc Trung Hoa đang có nguy cơ bị quân xâm lược Nhật Bản chiếm đóng. Cho nên tôi đã ở tại một tầng trời nhất định trong Tam Giới trong khoảng vài chục năm. Sau đó, vì đại vũ đài lịch sử đã bắt đầu mở màn, tôi lại chuyển sinh xuống cõi người vào cuối những năm 1970 và được sinh ra tại nơi đại vũ đài đó diễn ra – Trung Quốc.
Trong kiếp sống hiện tại, tôi được sinh ra vào một đêm đông khoảng cuối những năm 1970. Mùa đông năm đó thật rét mướt. Tôi là một đứa trẻ khá mập và nặng 4,25 kg. Để đảm bảo an toàn cho sự sinh nở, mẹ tôi đã phải mổ tử cung. (Mẹ tôi nguyên gốc là dân thành thị, nhưng bị mắc bệnh bại liệt từ khi còn nhỏ và còn bị bệnh viêm gan. Ngoài ra, trong những năm 1960, cư dân thành thị không có đủ lương thực để ăn. Do đó bà đã di cư về vùng nông thôn. Qua sự giới thiệu của một người quen, bà đã cưới một người đàn ông nghèo khổ và bần cùng nhất trong thôn. Những năm sau này, bà kể với tôi rằng bà muốn lấy một người như vậy để bà không bị đối xử tệ bạc. Trên thực tế, mặc dù cha tôi không bao giờ đánh mẹ tôi trong suốt những năm đó, ông khá bảo thủ và có thể làm mẹ tôi tức giận. Tất nhiên, tất cả những điều này xảy ra trước khi tôi trở thành một học viên [Pháp Luân Đại Pháp]). Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo khổ. Điều may mắn là mẹ tôi là người có học thức (bà đã tốt nghiệp trung học) và thường dạy tôi đạo lý làm người. Khi còn nhỏ, tôi thường nhìn thấy ánh sáng màu đỏ trước mắt tôi, ngay cả ban đêm khi không có ánh sáng từ bên ngoài. Ngoài ra, khi tâm trí tôi tĩnh lặng, tôi có thể trông thấy nhiều vật thể nhỏ hình tròn xoay chuyển liên tục trong không khí.
Vào lúc đó, gia đình tôi có rất ít đất đai. Một phần đất của gia đình tôi nằm trước nhà người chồng của dì tôi. Ông ấy là Bí thư chi bộ Đảng trong thôn của chúng tôi. Ông ấy là người rất xấu. Ông ấy chính là người đã từng chiếm đoạt ngai vàng của tôi và cướp vị hôn thê của tôi trong một tiền kiếp (Xem: Câu chuyện có thật về luân hồi: Số phận của một hoàng tử Minoan ). Vì gia đình tôi rất nghèo khó, là một người bà con, lẽ ra ông ấy nên giúp đỡ chúng tôi. Nhưng không những không giúp đỡ chúng tôi, ông ấy còn làm mọi điều để đẩy gia đình chúng tôi tới cảnh bần cùng hơn. Lý do bên ngoài cho hành vi xấu của ông là mẹ tôi khá đẹp khi bà còn trẻ và ông ấy từng muốn chiếm đoạt bà. Nhưng bà đã không đồng ý. Ông ấy đã hận mẹ tôi và làm mọi điều để gây khó dễ cho gia đình tôi.
Sau này, mẹ tôi bắt đầu trồng rau trong mảnh đất của chúng tôi và bán chúng. Dần dần, gia đình tôi dễ sống hơn. Mỗi năm, bà ngoại tôi và họ ngoại tôi đều tới giúp đỡ chúng tôi reo hạt vào mùa xuân và thu hoạch vào mùa thu. Tôi luôn luôn là một học sinh xuất sắc, và tôi đặc biệt giỏi môn địa lý và hóa học. Gia đình tôi chuyển ra thành phố vào cuối năm 1993. Vào năm 1996, tôi đã là một học sinh trung học. Một ngày nọ, tôi tới một công viên địa phương một cách tình cờ và bắt gặp Đại Pháp ở đó. Sau khi đắc Pháp, trong một lần khi nửa tỉnh nửa mơ, tôi thấy một nữ thần rất cao lớn, vĩ đại và uy nghiêm không sao sánh được. Trong mắt tôi, bà cao như một tòa nhà chọc trời. Vị nữ thần nói với tôi rằng: “Con phải theo Sư Phụ của con và tu luyện cho tốt. Con phải không được bỏ lỡ cơ hội này.” Đó là cách mà tôi đã bắt đầu con đường tu luyện.
Khi mới đắc Pháp, tôi cảm thấy rất phấn khích. Thêm vào đó, tôi còn xuất một số công năng. Tôi tùy tiện nói ra điều đó với thầy giáo và các bạn cùng lớp. Kết quả là, tôi thường bị lở miệng. Những người bạn cùng lớp thường vây quanh và công kích tôi. Họ không thể nào hiểu được tôi. Nhưng tất cả bạn cùng lớp và thầy giáo tôi đều nghĩ rằng tôi là một người nhân nghĩa và tốt bụng. Trước khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu tại Trung Quốc đại lục, địa điểm tập công mà tôi tham gia có khoảng 100 học viên. Mẹ của tôi cũng đã đắc Pháp vào cuối năm 1996. Khi mà chúng tôi tự mình tu luyện, sau khi chứng kiến sự biến hóa trên cơ thể chúng tôi, nhiều họ hàng của chúng tôi cũng đã lần lượt nhập Đạo và đắc Pháp.
Ngoài ra, trong kiếp này, gia đình tôi luôn luôn khá nghèo. Tôi không nghĩ đó là bởi vì tôi thiếu đức. Tôi nghĩ rằng đây là một khảo nghiệm để xem tôi đặt điều gì lên trên trong hoàn cảnh ấy, và liệu tôi có thể dụng tâm chứng thực Pháp hay không. Tôi tin rằng đó là để lưu cấp một trong nhiều bài học cho con người tương lai.
Sau khi cuộc bức hại tàn bạo đối với Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999 và tiếp diễn cho đến tận ngày nay, chúng tôi đã tiến nhập vào giai đoạn tu luyện Chính Pháp. Tôi cùng các học viên khác đã lên chính quyền cấp tỉnh và sau đó là Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Cũng như tất cả học viên khác tại Đại Lục, chúng tôi đã bị bắt giữ, sách nhiễu, phạt tiền và phải chịu đựng rất nhiều khổ nạn. Tôi không muốn nói chi tiết về chúng tại đây. Nhưng vì chúng tôi đã học Pháp khá vững chắc và cũng do chúng tôi đã tu luyện nhiều lần trong lịch sử [các kiếp trước], dần dần chúng tôi minh bạch rằng chúng tôi nên lãnh sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp. Do đó, cùng với các học viên khác, tôi đã bắt đầu hướng đến thế nhân mà giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi luôn lưu giữ một cuốn nhật ký ghi lại những gì tôi suy nghĩ trong cuộc sống hàng ngày. Sau khi đọc các bài viết trên Minh Huệ Net và được truyền cảm hứng từ đó, tôi đã quyết định viết ra những bài chia sẻ của riêng mình và nhờ các học viên khác đăng Minh Huệ. Đó là cách mà tôi đã gặp cô ấy (người là cô gái trong “Câu chuyện có thật về luân hồi: Thông linh bảo ngọc ” và là tiểu muội người ẩn sĩ trong “Câu chuyện có thật về luân hồi: Cao sơn lưu thủy”) và anh ấy (người ẩn sĩ). Ba chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong hơn một năm để chứng thực Pháp. Sau này, “tiểu muội” đã tìm được một công việc ở thành phố, và chúng tôi phải xa nhau. Hai đồng tu này đã ảnh hưởng đến tôi rất nhiều. Họ đã cho tôi sự động viên và ủng hộ khi tôi viết các bài chia sẻ của mình. Tới tận hôm nay, “tiểu muội” vẫn thường khích lệ và trợ giúp tôi.
Sau này, khi tôi đã trở nên ngày càng thành thục trong tu luyện, các đồng tu đã yêu cầu tôi tham gia nhiều dự án Đại Pháp. Nhiều học viên cũng thích tới thăm tôi nếu họ có vấn đề cần giải quyết. Vì quan hệ nhân duyên giữa chúng tôi, tôi đã gặp được nhiều bạn đồng tu. Mùa hè này, một học viên đang trên đường đến thăm chồng cô, người bị giam giữ phi pháp trong một nhà tù gần đó vì tập Pháp Luân Công. Các học viên khác đã giới thiệu cô ấy với tôi, và cô ấy đã qua đêm ở nhà của tôi. Ngay lần đầu gặp cô, tôi đã cảm thấy rất gần gũi. Đêm hôm đó, tôi đã có một giấc mơ dài. Sau này, tôi đã viết bài chia sẻ đầu tiên trong chuỗi bài của tôi “Câu chuyện có thật về luân hồi: Thông linh bảo ngọc ” dựa trên giấc mơ này. Khi tầng thứ của tôi tiếp tục nâng cao, tâm trí tôi đã trở nên rộng hơn và rộng hơn nữa. Tôi đã nhận ra từng chút, từng chút một những chấp trước trong kiếp sống hiện tại đến từ đâu và lý do đằng sau mọi điều xảy đến với tôi. Tôi đã viết ra những câu chuyện ấy, với hy vọng khuyến khích các bạn đồng tu viết ra câu chuyện của riêng họ.
Tà ác vẫn chưa bị hủy diệt hoàn toàn. Câu trả lời cho những ẩn đố trong đại vũ đài lịch sử này vẫn chưa được hé lộ hoàn toàn. Còn thật nhiều chúng sinh vẫn đang đợi chúng ta đến cứu họ. Do vậy chúng ta vẫn cần tinh tấn hơn nữa. Khi tôi được truyền cảm hứng và khích lệ từ những bài viết của các bạn đồng tu trên các website Đại Pháp, tôi sẽ viết thêm nhiều bài viết tốt hơn nữa để chia sẻ với mọi người. Đồng thời, tôi cũng mong nhận được sự phê bình và chỉnh lý từ các bạn đồng tu.
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2005/11/11/34545.html
http://www.pureinsight.org/node/3559
No comments:
Post a Comment