Friday, March 21, 2014

Bí ẩn thế giới gái điếm của Nhật trong thế chiến thứ 2

Một điều không ai có thể phủ nhận rằng, hiện nay, ngành công nghiệp sex mỗi năm mang về cho Nhật Bản hàng tỷ USD. Nhật Bản là một trong những nước có ngành công nghiệp sex lớn nhất châu Á và trên thế giới. Nhưng ít ai biết rằng, cách đây hàng trăm năm, công nghiệp tình dục của Nhật Bản cũng đã rất phát triển…

Gái mại dâm bên trong nhà thổ Yoshiwara thế kỷ 19
Cơ cực cuộc sống trong nhà thổ
Ở Nhật Bản thời Shinto, tình dục không phải là một điều cấm kỵ. Trong suốt thế kỷ 16 tới đầu thế kỷ 17, mại dâm phát triển mạnh tại Nhật Bản khi các con tàu Bồ Đào Nha, Trung Quốc, Hàn Quốc, Đông Á bắt đầu xuất hiện tại đây.
Đến đầu thế kỷ 17, nạn mại dâm lan rộng khắp các thành phố Kyoto, Edo (Tokyo ngày nay) và Osaka buộc Mạc phủ Tokugawa phải ban hành các quy chế nhằm hạn chế nạn mại dâm. Các cô gái hành nghề mại dâm bị buộc phải tập trung tại một số địa điểm nhất định để hành nghề. Điều đó dẫn tới việc thành lập các thị trấn đèn đỏ nổi tiếng là Yoshiwara ở Edo, Shinmachi ở Osaka và Shimabara ở Kyoto. Nổi bật nhất trong số 3 thị trấn trên chính là Yosshiwara. Ở đỉnh cao của sự phát triển trong thế kỷ 18, nơi đây từng chứa tới 9.000 cô gái cùng hành nghề mại dâm. Thời điểm ít nhất có khoảng 1.750 gái mại dâm hành nghề, còn trung bình là vào khoảng 3.000.
Ngành công nghiệp mại dâm thời kỳ này phát triển đến mức, mỗi thị trấn mại dâm giống như một pháo đài, nơi khách ra vào được kiểm soát chặt chẽ, xung quanh là các bức tường bao vây bảo vệ và có đội ngũ kiểm soát việc thu thuế cũng như khách tới mua dâm. Đồng thời, gái mại dâm đều được xếp hạng và chia theo các cấp bậc cao thấp khác nhau. Ở mỗi một cấp bậc, họ chỉ được phép phục vụ một số vị khách nhất định có địa vị trong xã hội tương ứng với cấp bậc của họ.
Những cô gái hành nghề mại dâm ở đây đa số đều xuất thân từ các gia đình nhà nghèo. Khi họ mới có từ 7-12 tuổi, các bà mối tìm tới gia đình họ trả tiền cho cha mẹ họ với lời hứa hẹn tìm việc ở nước ngoài nhưng thực chất lại bán vào các nhà thổ ở trong và ngoài Nhật Bản và bị ép buộc hành nghề mại dâm. Nhưng cũng có nhiều trường hợp họ bị chính cha mẹ mình bán vào nhà thổ.
Sau khi bị bán vào đây, họ có 5-7 năm để học nghề và làm các công việc tay chân lặt vặt khác. Nếu may mắn, họ sẽ được chọn làm người phụ việc cho những nữ mại dâm ở cấp bậc cao và có cơ hội học được các ngón nghề chiều khách  giỏi.
Khi tới tuổi trưởng thành, họ sẽ buộc phải hành nghề mại dâm và làm việc theo cách của mình để leo lên các bậc thang xếp hạng. Họ phải làm việc như thế trong khoảng từ 5-10 năm để trả nợ rồi mới được tự do. Trong thời gian này, mọi khoản thu nhập của họ đều bị tính vào tiền nợ. Nhưng sau khi trả hết nợ họ chẳng còn biết làm gì kiếm sống ngoài việc chỉ còn biết gắn bó với nơi này cho đến hết cuộc đời thanh sắc.
Cũng có trường hợp gái mại dâm được rời nhà thổ trước hạn, nhưng vô cùng hãn hữu. Trường hợp này chỉ xảy ra khi cô gái đó may mắn được một vị khách giàu có mua về làm vợ hoặc thiếp.
Mỗi năm, các cô gái này chỉ được rời thị trấn hai lần. Đó là vào dịp lễ ngắm hoa đào nở và ngày thăm viếng người quá cố. Còn khách tới nhà thổ cũng bị kiểm soát chặt chẽ. Một samurai vô chủ sẽ không được phép đặt chân vào nhà thổ, trong khi chỉ có khách quen, đặc biệt mới được phép ở lại nhà thổ qua đêm hoặc một ngày.
Còn những cô gái Nhật Bản bị đưa tới các nhà chứa của Nhật ở nước ngoài hành nghề mại dâm hoặc bị bán lên các tàu thuyền của thương gia nước ngoài làm nô lệ tình dục được gọi là Karayuki-san. Sự kết thúc thời kỳ Minh Trị, nửa cuối thế kỷ 19, được coi là thời kỳ hoàng kim của các Karayuki-san. Tuy nhiên, tới đầu thế kỷ 20, khi Nhật Bản mở cửa, quốc tế hóa và thắt chặt việc kiểm soát nạn mại dâm, các Karayuki-san bị coi là một nghề đáng xấu hổ. Nhiều Karayuki-san đã được đưa trở về Nhật Bản.
Nhưng ngay sau Chiến tranh Thế giới thứ 2, Hiệp hội Tiêu khiển và Giải trí (RAA) được thành lập bởi chính phủ Naruhiko Higashikuni lại bắt đầu tái tổ chức lại các nhà thổ để phục vụ binh lính Đồng Minh. Các tài liệu được giải mật sau này cho biết, giới chức Mỹ chiếm đóng Nhật Bản vào năm 1945 đã cho phép nước này đưa vào hoạt động hệ thống nhà thổ một cách chính thức, dù thừa biết phụ nữ tại các nhà chứa trên đã bị ép buộc làm gái bán dâm.
Đứng trước tình thế cấp bách, Chính phủ Nhật khi đó đã nhanh chóng cho phép mở lại hàng loạt những khu thế giới của hoa và liễu dành cho các geisha trá hình nhằm phục vụ nhu cầu cho lính Mỹ. Đây là thời kỳ hưng thịnh của những phụ nữ trẻ cần tiền rồi tự gọi mình là geisha để bán dâm cho lính Mỹ.
Gái mại dâm đe dọa quân đội Mỹ trong thế chiến thứ 2
Tưởng chừng mại dâm là một nghề nhơ nhuốc bị chính phủ các nước trên thế giới nghiêm cấm nhưng sau thế chiến lần hai, đã có lúc nghề này lại được cổ súy?
Tài liệu cho thấy khi Nhật đầu hàng đồng minh, quân đội của Mỹ đã ồ ạt tiến quân vào nước này, lập tức tỷ lệ phụ nữ bị cưỡng hiếp của Nhật tăng lên một cách chóng mặt. Đồng thời, cùng thời điểm, một hệ thống nhà thổ trên đã được cấp tốc dựng lên để phục vụ cho lính Mỹ. Địa điểm duy nhất thích hợp cho việc mở nơi “mua vui” là một khu ký túc xá dành cho các sĩ quan độc thân.
Quan chức cảnh sát và giới thương gia còn thiết lập một hệ thống nhiều nhà thổ dưới sự đỡ đầu của RAA, do chính phủ rót tiền hoạt động. Tuy là sản phẩm của cảnh sát và chính quyền điạ phương, hệ thống nhà thổ trên hoàn toàn giống những trạm mua vui do quân đội Nhật thiết lập ở nước ngoài.
Lính Mỹ trả tiền trước và được phát vé cũng như bao cao su để vào nhà thổ. Nhà thổ đầu tiên của RAA là Komachien có 38 phụ nữ, nhưng con số này tăng lên đến 100 do nhu cầu quá cao. Mỗi phụ nữ đã phải tiếp đến 15 – 60 khách mỗi ngày. Cũng chẳng ngạc nhiên khi nhiều lính Mỹ siêng năng đến nhà thổ như vậy khi giá cho mỗi lần mua vui chỉ có 15 yen (khoảng 1 USD), tức bằng nửa giá tiền một gói thuốc lá. Nhu cầu tăng quá cao đã khiến giới quản lý bắt đầu quay sang tìm kiếm những phụ nữ bình thường.
Đến cuối năm 1945, quân số của lính Mỹ tại Nhật đã tăng lên 350.000 và tổng cộng RAA đã tuyển hơn 70.000 gái điếm để phục vụ họ. Nhưng số lượng nhà thổ không thuộc hệ thống RAA còn cao hơn nhiều. Lãnh đạo Mỹ tại Nhật đã xây hẳn các trạm phòng bệnh kế bên các nhà thổ RAA để kịp thời cung cấp thuốc penicillin cho gái điếm. Một điểm đáng ngạc nhiên là giới chức Mỹ biết rõ rằng hầu hết các phụ nữ làm việc trong những “động” do RAA lập nên đều bị ép buộc vào con đường nhơ nhuốc.
Đến ngày 25/3/1946, tướng Douglas MacArthur, chỉ huy quân đội Mỹ tại Nhật lúc đó, đã ra lệnh đóng cửa toàn bộ nhà thổ với lý do là hơn 1/4 lính Mỹ tại Nhật bị… mắc các bệnh truyền qua đường tình dục. Thế là hệ thống RAA nhanh chóng sụp đổ, giải phóng ít nhất 150.000 phụ nữ.
Tuy nhiên, do loại hình này phát triển một cách quá nhanh chóng và không được kiểm soát, nên tình trạng bệnh tật lây lan qua đường tình dục đã xuất hiện rất nhiều ở lính Mỹ. Và nhằm để bảo đảm sức khỏe cho quân đội của mình, người đứng đầu quân đội của Mỹ tại Nhật khi đó đã yêu cầu Chính phủ Nhật phải nghiêm cấm loại hình mại dâm được nhà nước ủng hộ này. Tuy nhiên, để đảm bảo cho danh dự và sự an toàn của phụ nữ, Chính phủ Nhật khi đó đã không lập tức làm theo đề nghị của Mỹ, mà chuyển từ mại dâm được nhà nước ủng hộ thành mại dâm tư nhân. Các kỹ viện được biến thành nhà chiêu đãi và những geisha núp bóng cũng được gọi với cái tên lịch sự hơn là: Chiêu đãi viên.
Trước tình hình tỷ lệ quân lính Mỹ mắc các bệnh lây lan qua đường tình dục tăng cao, tổng tư lệnh quân đội Mỹ tại Nhật khi đó là tướng Gregory Peck đã lại yêu cầu Chính phủ Nhật phải nghiêm trị những kỹ viện vẫn hoạt động tại nước này. Nhưng Nhật lại lấy lý do sự bất ổn sau chiến tranh nên Chính phủ chưa thể kiểm soát được tình hình. Tuy nhiên, để xoa dịu cơn tức giận từ nước Mỹ, Chính phủ Nhật khi đó cũng đã ra một số những lệnh trừng phạt mới nhằm hạn chế hoạt động của mại dâm. Tuy nhiên, khi dự luật trừng phạt ra đời, sau rất nhiều lần bàn cãi, đến năm 1956, thì Pháp lệnh cấm mại dâm tại Nhật mới chính thức có hiệu lực. Và từ đó, nghề mại dâm mới được đi vào hoạt động quy củ và trở thành một ngành công nghiệp mang lại hàng tỉ USD như ngày nay.
Thanh Bình (Tổng hợp

No comments:

Post a Comment