SAO VN TA CỨ NGOAN CỐ CHỐNG DIỄN BIẾN HÒA BÌNH MÃI THẾ!
Em tôi đã ra sao sau cuộc diễn biến hòa bình ở nước Đức?Nguyễn Nguyên Bình
Theo Tễu blog
Hôm nay, nhận được lá thư của người em gái gửi từ liên bang Đức theo đường bưu điện, tôi thấy rất vui. Đã lâu lắm mới có được một lá thư viết tay và gửi theo đường bưu điện thế này( bao nhiêu năm nay, chúng tôi thường chỉ thông tin cho nhau theo ‘đường trời’ internet hoặc điện thoại).
Tôi nghĩ, chắc em phải viết thư tay thế này là để chứng thực với tôi rằng đến nay (thư viết ngày 17- 7- 2014) em đã thực sự bình phục, để tôi và gia đình có thể yên tâm, bớt lo lắng về em. Số là năm (5) tháng trước đây, em tôi bị một tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, bị chấn thương não và đã bất tỉnh nhân sự trong một thời gian khá dài. Khi tai nạn mới xảy ra, các thày thuốc thậm chí không dám chắc có thể cứu được em khỏi cuộc sống thực vật sau này hay không. Thế mà nay, sau năm tháng nằm viện, em đã có thể viết những dòng này cho tôi. Thật kì diệu!
Em viết: Em bị tai nạn trong khi đi làm giấy tờ chuẩn bị đi công tác ở vùng Đông Nam Á. Do vậy, tai nạn được liệt vào ‘tai nạn lao động’ ” nên được coi trọng hơn tai nạn thường, khi nằm viện thì được quan tâm chăm sóc 24/ 24, khi ra viện thì được nhận tiêu chuẩn người giúp đỡ để khôi phục sinh hoạt bình thường và có thể trở lại làm việc…Em cho biết, 5 tháng qua, em đã được tập thể bác sĩ, y tá và nhân viên bệnh viện Charite’ nổi tiếng chăm sóc cực kì tận tình, vì vậy em đã bình phục nhanh ngoài sự mong đợi.
Khi em còn chưa tỉnh lại, tôi có nhắn cho con gái của em, nói khi em ra viện, trong khi chưa khôi phục hoàn toàn các sinh hoạt bình thường mà cần phải có người giúp đỡ trong các sinh hoạt cá nhân thì tôi có thể thu xếp bay sang giúp em. Nhưng theo em nói thì nay gia đình đã có thể hoàn toàn yên tâm, không phải lo lắng gì. Bảo hiểm y tế bên Đức người ta chu đáo đến thế, thật chẳng còn phải đòi hỏi gì hơn nữa.
Thưa bạn đọc, tại sao tôi lại đem việc riêng của gia đình mình ra nói ở đây? Trả lời là, từ việc này, tôi muốn nói đến một việc khác, xa hơn một chút. Chưa kể, có thể nói ngay rằng, cũng thì bảo hiểm y tế, mà bảo hiểm của họ thì thế, bảo hiểm của mình thì…bệnh nhân có giấy bảo hiểm lại còn phải giấu giấy đi để được hưởng cái gọi là ‘khám chữa bệnh tự nguyện’, kẻo không thì các thày thuốc người ta ghét, người ta đối xử chẳng ra gì… Còn chuyện xa hơn thì là, trước đây, khi còn hai nước Đức, em gái tôi là giáo sư dạy ở trường đại học Humboldt, thuộc cộng hòa dân chủ Đức; sau khi có cuộc diễn biến hòa bình, hai nước Đức hòa hợp với nhau, chỉ còn là một, em vẫn tiếp tục dạy ở trường Humboldt như cũ, lương bổng không bị ai cắt giảm, thậm chí còn tăng; điều kiện làm việc thì còn tốt hơn trước. Về bảo hiểm y tế, lần trước em tôi cũng đã bị tai nạn một lần, đã được biết đến bảo hiểm y tế của CHDC Đức, đã cho là tốt rồi, nhưng lần này, được hưởng bảo hiểm y tế của Liên bang Đức (mà ta cứ gọi là ‘bọn tư bản’) lại còn tốt hơn thế nhiều lần. Đấy, tình hình em tôi sau diễn biến hòa bình là như vậy. Nếu mọi cuộc diễn biến hòa bình mà cứ như ở nước Đức, thử hỏi có gì mà phải sợ diễn biến hòa bình cơ chứ?
Còn như ở Việt Nam ta, tất nhiên mức sống mọi mặt còn quá thấp so với CHDC Đức, lại càng thấp so với Liên bang Đức, ta chẳng thể mơ cuộc sống bỗng nhiên cao vót ngay lên như bên nước họ. Tôi, chỉ mơ đất nước một ngày nào đó ở Việt Nam ta bỗng ‘xảy ra một cuộc diễn biến hòa bình ’ được như bên Đức, chẳng có nổ súng, chẳng có đổ máu gì cả. Sau cuộc diễn biến, cuộc sống chẳng có gì xáo trộn, mọi người vẫn sống và làm việc bình thường. Càng lý tưởng hơn nữa, thì là chẳng còn chuyện công an hùa với các đại gia đi cướp đất của dân đen dưới danh nghĩa ‘thu hồi’ ; chẳng còn chuyện an ninh chuyên đi rình rập canh chừng những người yêu nước chỉ vì họ muốn biểu thị ý chí chống bọn bành trướng bá quyền Trung Quốc và ước vọng được thực sự làm chủ đất nước một cách ôn hòa; chẳng còn chuyện những người trí thức tử tế, có suy nghĩ độc lập lại bị còng tay bắt tù đày giam hãm chỉ vì viết bài trên mạng nói lên sự thật đau lòng của đất nước và ngỏ lời khuyên can các vị lãnh đạo…
Ai chẳng biết, khi XHCN còn là cả một hệ thống thế giới và đối địch với phe TBCN thì nước CHDC Đức thường được gọi là ‘tiền đồn phía Tây’. CHDC Đức là đối thủ trực tiếp của CH LB Đức (trước hay gọi nôm na là Đông Đức và Tây Đức),hai bên cạnh tranh nhau ráo riết cả về chính trị và kinh tế.CHDC Đức có sức cạnh tranh bậc nhất đối với ‘ bọn tư bản’; về kinh tế – xã hội là nước phát triển tốt nhất trong phe XHCN, tưởng chừng như không bao giờ có thể nhân nhượng với Tây Đức.Ấy thế mà sự việc vẫn cứ xảy ra khi mà thực tế cho thấy, dù có cố gắng đến mấy, Đông Đức vẫn không địch nổi Tây Đức về mọi mặt, vì vậy không ngăn nổi lòng dân hướng về Tây Đức. Rồi bức tường Berlin phải đổ, rồi có thể nói là Đông Đức đã thua Tây Đức. Nhưng, bên thắng cuộc đã ‘xử đẹp’ như thế nào với bên thua cuộc thì chỉ một ví dụ như trường hợp của em gái tôi cũng đủ thấy(đáng nói hơn nữa là em tôi lại là một người gốc gác ở nước Việt Nam mà VN đến tận bây giờ vẫn còn hiên ngang giữ danh xưng là XHCN !).
Một nước CHDC Đức hùng cường nhất phe XHCN còn chịu để có diễn biến hòa bình ngon lành như vậy, nước Việt Nam ta là cái đinh gì mà cứ ngoan cố chống diễn biến hòa bình mãi thế? Thật không thể hiểu nổi!
Ngày 31- 7- 2014
Nguyễn Nguyên Bình
No comments:
Post a Comment