Sunday, September 14, 2014

MẸ TÔI TRONG “CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT” – Trần Mạnh Hảo


CAI_CACH_RUONG_DAT 02Năm cải cách ruộng đất ở làng tôi sau tết 1956-1957, là đợt long trời lở đất cuối cùng của cuộc tắm máu, trời rất rét, nạn rận chấy hành hạ dân chúng khủng khiếp hơn bao giờ, có nguy cơ chết vì rận chấy nhiều hơn là chết vì đảng bác xử bắn oan , (xử bắn, đấu tố toàn người tốt, người nghèo bị quy oan do số phần trăm đảng đội áp đặt lên từng làng từng xã). Nếu không có nạn rận chấy năm đau thương khốn khổ tột cùng ấy, có lẽ ba mẹ con tôi đã chết đói ( vì bố tôi đang bị đảng- đội bắt giam tội địa chủ) vì không có hạt gạo nào để nấu cháo…
Các bạn biết tôi hành nghề gì để cứu đói cả nhà trong khi mới chỉ 10 tuổi đầu ? Tôi làm nghề bắt rận thuê cho các gia đình cán bộ và gia đình các ông bà ông nông dân bần cố vừa được chia của từ các gia đình phú nông địa chủ. Chẳng là thấy có đứa bạn gái cùng học vỡ lòng với tôi con ông đội trưởng xóm tôi ngồi bắt rận khi tôi đi qua nhà nó, nó hét lên sợ hãi vì rận bám đầy quần áo nhà nó. Thấy tôi đi qua, nó bảo : thằng con địa chủ Hiền kia, mày vào bắt rận giúp tao, tao bảo bố tao cho mày bò gạo về ăn cho khỏi chết đói…
Tôi hăng tiết, bắt rận giúp nó nhanh hơn khỉ, bắt được con nào cũng cho vào miệng cắn cái bép, khiến môi tôi đỏ như ăn trầu. Tôi bắt một buổi sáng hết sạch rận trong đống áo quần hôi như cú của nhà con gái ông cán bộ…Gia đình ông trưởng xóm cho tôi đúng một bò gạo vì công bắt rận tài ba. Tôi mơ ước làm giàu bằng nghề bắt rận. Cầm tí gạo gói trong lá khoai ngứa, đi qua nhà thờ, tôi quỳ xuống làm dấu thánh giá xin với Chúa và Đức Mẹ rằng : con cám ơn Chúa và mẹ Maria, con xin Chúa ban cho làng con, xã con, tỉnh con, nước con mãi mãi tràn ngập rận chấy để con làm giàu bằng nghề bắt rận thuê. Cứ như vậy, thiên tài bắt rận thuê của tôi vang lừng thôn xóm. Ngày nào tôi cũng kiếm được gạo, một hay hai bò ( bơ, lon) gạo về nấu cháo cho mẹ và hai em ăn khỏi chết đói…
Hôm đó khoảng gần 12 giờ trưa tôi về nhà sau khi đã được trả công gần hai lon gạo vì bắt rận thuê cho hai gia đình cán bộ thôn thì nghe nhà tôi có biến. Đám người bần cố nông quá đông đúc kéo đến nhà tôi dỡ nhà, dỡ bếp vì họ được đội cải cách chia cho mọi tài sản trong nhà tôi từ cái thìa cái đũa đến cái bát, cái mân , cái nồi con dao cái thớt…
Tôi khiếp đảm thấy mẹ tôi vừa khóc vừa chửi bọn chúng và hai tay cầm hai con dao bầu nhọn hoắt đang xông vào đâm ông Xoan, ông Chúc ( hai ông bần cố nông này được chia cái nhà chính của ông nội tôi đã di cư để lại), hai ông tí chết vì hai nhát dao đâm sẩy của mẹ tôi. Hình như mẹ tôi điên rồi, vừa chửi vừa quyết sống mái với bọn đến dỡ nhà cướp của. Mẹ tôi vừa khóc vừa dứ dứ hai con dao quyết lao vào đâm bọn dỡ nhà, khiến một tên vừa leo lên mái sợ quá đã ngã xuống gãy chân. May mà có mấy người bà con hàng xóm đến hỗ trợ mẹ tôi. Tôi bỏ gói gạo trong lá khoai xuống đất, hai tay cầm hai cục gạch đứng bên mẹ nói : tao thề chết bảo vệ mẹ tao, chúng mày ác Chúa phạt liền đó, thấy chưa, ngã xuống đất gãy chân kìa…Mẹ tôi lên cơn rồi, bà quyết sống chết bảo vệ căn nhà chính mà không đủ sức bảo vệ cái bếp đang bị mấy người bần cố nông khác dỡ mất, phá cướp sạch rồi…
Mẹ tôi vừa khóc vừa múa dao kể rằng : bớ bọn ác nhân kia, bố chồng tao đêm nào cũng đi cất vó, ngày nào cũng ra đồng cày bừa với ông Mục cày thuê cho hai mẫu ruộng sao địa chủ được. Chúng mày cứ xông vào cướp. xông vào dỡ nhà đi, tao sẽ đâm chết hết chúng mày rồi có bị Hồ chủ tịch cắt lưỡi, xẻo vú cũng cam lòng…Nào thằng kia, con kia, leo lên mái nhà thử coi, tao đâm chết ngay thằng Xoan, thằng Chúc liền này…
Lão Xoan, lão Chúc gọi dân quân đến với súng ống lên đạn cạch cạch nghe chết khiếp…Tôi nghĩ phen này chúng nó bắn mẹ mình rồi, hai tay tôi vẫn cầm hai cục gạch chạy đến đứng trước bụng mẹ. May mà có ông Bính bí thư làng ( người chuyên làm nghề ăn trộm ăn cắp) đến kịp nói nhỏ vào tai lão Thảnh đội trưởng đội dân quân một lúc thì đội dân quân du kích rút đi…Sau này mới biết ông Bính ( người từng mê mẹ tôi khi mẹ chưa lấy bố tôi) nói với dân quân rằng : “ Nhà thằng Ký Sinh ( ông nội tôi đã di cư) và con là thằng Hiền chồng con điên kia đã nằm trong danh sách sửa sai xuống thành phần…”
Lão Xoan lão Chúc hai tên bần cố nông chuyên ăn trộm thấy tình thế không thể dỡ nhà mang đi được vì sợ con mẹ điên cầm dao đang quyết đâm chúng nếu không có mấy bà con giữ tay can gián, bèn lủi mất…Mẹ tôi gục xuống đống gạch vụn của căn bếp ba gian vừa bị chúng cướp phá dỡ mang đi từ hòn gạch, khóc rồi ngất luôn, không còn thời gian đâu ra ngăn bà Y đang phá cổng nhà tôi lấy gạch…
Chiều đó, mẹ tôi vẫn phải ra đồng bắt cá về cho ba đứa con ăn với cháo do thằng Hảo bắt rận thuê mà có được tí gạo. Khi mẹ về, giỏ cá đã mất, vì bị bọn ông bà ông nông dân chăn trâu cướp mất giỏ cá, lại bị chúng dùng roi trâu quất lên mặt mẹ ba con lươn đỏ như máu vì mẹ quên khoanh tay cúi chào bọn trẻ trâu đang cưỡi trâu trên đường theo quy định của đảng –bác –đội rằng : con vợ địa chủ Hiền, con dâu địa chủ đại gian đại ác Ký Sinh đã theo giặc vào Nam kính chào kính lạy ông bà ông nông dân cưỡi trâu ạ…
Chuyện về mẹ tôi còn dài, viết một cuốn tiểu thuyết về bà cũng không hết, kỳ sau xin kể tiếp…
Sài Gòn 14 – 9 – 2014
T.M.H.
Người tàn phế ở Mỹ . 

1/ Tôi có biết 1 sq chế độ cũ . Anh có 1 đứa bị bịnh bại liệt từ nhỏ (đi đứng phải dùng nạng) . Lúc còn ở vn , nó thường ngồi bán cóc ổi ở lề đường .
Khi qua Mỹ theo cha (diện HO) , cô nhanh chóng được trợ cấp tàn phế *(để cô có cuộc sống đàng hoàng và dễ xin trợ cấp nhà ở/housing) , được đi học trung và ĐH.
Ngoài trợ cấp (gần 900 đô/tháng) và chăm sóc sức khỏe miễn phí , cô học nghề nail (làm móng tay) và tự lái xe (thắng và tay ga bằng tay ) . Có lúc định lấy chồng nhưng ba má ngăn vì sợ ko nuôi được con .
2/ 1 anh phi công chế độ cũ , bị thương mù mắt ; họ cử cô giáo Mỹ đến nhà dạy Anh văn và học cách dùng mọi vật dụng trong nhà (như lò vi ba) vì mọi thứ đều có chữ Braille .
3/ 1 cô nữa , bị mù từ nhỏ , đến Mỹ lúc 17-18 t . Vào đh , cô phải đem theo máy ghi âm (recorder) và ngồi bàn đầu để ghi lại lời giảng . Sau này cô làm cán sự xã hội (social worker) cho khoa ung thư của 1 bv lớn tại Cali . Cô kể chuyện , có lần được gửi đi thông dịch (bằng xe taxi của CP) : khi đến nơi gặp các ng VN thì họ hỏi cô 'đến đó làm gì' vì thấy cô mù ; cô trả lời đến để thông dịch giúp họ !
Cô biết dùng máy đánh chữ Braille  , làm công việc VP và nói tiếng Anh ko thua Mỹ . 
Có 1 cô gái khác rất trẻ , cũng chống nạng , mặt mũi rất đẹp , cũng đi học ESL . Tôi thường gặp cô đi xe bus . Tôi nghĩ hoàn cảnh cô cũng như con của ông sq HO kể trên . Nghĩa là dù cho xã hội Mỹ hết lòng giúp đở , nhưng khó có được niềm vui của 1 người vợ hay mẹ .
4/ Tóm lại , mọi ng tàn phế đều được trợ cấp , được cho đi học chữ hay học nghề ; CP và xã hội tạo mọi điều kiện để giúp họ tham gia mọi lãnh vực trong xã hội để họ làm việc và giúp đở ng khác - như cô worker trên . Nếu lợi tức thấp họ sẽ được trợ cấp tiền nhà , dựa trên 1/3 thu nhập hàng tháng . VD : nếu được trợ cấp gần 900/tháng thì trả tiền nhà gần 300 ; dù chủ nhà tính giá 1.300 tháng thì CP sẽ trả phần sai biệt : 1300 -300 = 1000.
* Tiền tàn phế được tính từ lúc làm đơn xin : ví dụ 6 tháng sau mới có thì họ cho truy lảnh 6 tháng (900 đô x 6) . Vì tuy tàn phế rõ ràng nhưng đôi khi thủ tục giấy tờ nhiêu khê nên ít ai lãnh trợ cấp tàn phế NGAY sau khi làm đơn xin ; nhưng đổi lại thì được TRUY LẢNH . Cô gái đi nạng trên đã được truy lãnh 1 số tiến lớn vì thời gian cứu xét chậm . Kỳ đó cô đã mua dàn máy máy điện tử lớn để nghe nhạc .