Hồn ma TT Nguyễn văn Thiệu và hồn ma HCM .
- TT Thiệu : thông thường ng đời chỉ thích dành cái khôn , cái tốt , nhưng tôi thấy bọn đàn em của ông , từ Trọng Lú trở xuống , chỉ thích dành cái ngu , cái xấu của thiên hạ về mình , xin ông giải thích .
- HCM : có lẽ bọn chúng khi an táng tôi đã làm động mồ , động mả ông bà , tổ tiên hay làm đứt long mạch nên giờ này bọn chúng mới "ăn cám xú" cả lũ như vậy .
Chúng tôi khẳng định một chân lý hiển nhiên rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, rằng tạo hóa đã ban cho họ những quyền tất yếu và bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc . . . (Lời Mở Đầu Của Tuyên Ngôn Độc Lập Mỹ)
Thursday, April 21, 2016
Y tế VN : Bài viết của Huy Cường tuy chỉ nói về nghành y tế VN , nhưng ĐỒNG THỜI cũng nói lên bộ mặt của các lãnh vực khác trong xã hội VN hiện nay . Một người bạn làm BS ở VN , cách đây mấy tháng cho tôi biết : nếu muốn làm việc ở BV công , họ phải lo lót nhiều triệu ; nếu người ngoài nghành nói thì tôi không tin điều này . - Tài .
BÀ TIẾN HAY ÔNG LÙI CŨNG RỨA THÔI .- Huy Cường
"Mấy ngày qua tôi nhận được rất nhiều tin nhắn yêu cầu Nhà báo độc lập lên tiếng về vụ Bà Kim Tiến.
Trong sở trường của tôi có hai món rưỡi được ưu tiên: Giao thông, Giáo dục và một phần về Y tế.
Món Y tế xem ra tôi quan tâm ít hơn bởi lý do tôi cho rằng: tất thảy thần dân của ngành này toàn là trí thức cả, họ cũng như bà con ta biết tỏng tòng tong mọi sự thể cả, chả hơi đâu mà, như một câu ngạn ngữ Việt là: “Dạy đĩ vén váy” cả.
Anh không viết thì nó vẫn… tiêu cực, anh viết nó vẫn tiêu cực, có khi còn tiêu cực hơn ấy, nên trong mảng này, tôi cày ít hơn.
Thế nhưng, hôm nay, đáp lại thịnh tình của Quý bạn, tôi xin kể một câu chuyện có thực một trăm phần trăm, tôi chưa xin phép nên tạm đổi tên nhân vật chính, là Giáo sư, hiệu phó một trường Đại học Y khoa lớn của VN, thành ông “Võ Như Lành” cho nó… lành.
Câu chuyện như sau:
Năm 2008 tôi về Quảng Ngãi tìm tư liệu và chuẩn bị làm phim về cụ Huỳnh Thúc Kháng. Khi đang chụp ảnh phần mộ của cụ trên núi Thiên Ấn thì một bác già khả kính đến nói với tôi:
- Anh làm ơn chụp cho đoàn bác vài kiểu ảnh kỷ niệm. Máy bác hết phim (hồi đó con chụp bằng phim).
Nói rồi ông Giáo sư gửi tôi cái danh thiếp và hẹn gặp lại ở nhà khách UBND tỉnh Quảng Ngãi gần đường Hùng Vương.
Nhìn tấm danh thiếp tôi khoái ngay và chỉ sau một giờ tôi đã đem đến nhà khách biếu quý khách một bộ ảnh rất đẹp, không lấy tiền.
Cảm kích vì nghĩa cử đó và nhận ra mình là đồng hương – quê tôi ở Cẩm Khê, nhà ông ở Xuân Huy, Lâm Thao một làng nhiều tiến sỹ nhất Việt Nam từ năm 1970 -, chỉ cách nhau hơn chục cây số, ông tiếp tôi rất nồng hậu.
Khi tôi khéo léo hỏi ông (có ghi âm) về chuyện Y đức thì vị giáo sư bạc đầu này nhận ra ngay (ý đồ của nhà báo là tôi).
Ông nói:
- Tôi không trả lời anh đâu, nhưng tôi kể cho anh nghe câu chuyện của chính gia đình tôi, rồi anh làm gì thì làm.
Tôi nghe xong câu chuyện mà xúc động. Câu chuyện này có lẽ đủ tư cách giải thích tất thảy những chuyện vui buồn của ngành y tế, từ chuyện tiêm vacxin chết người đến chuyện bác sĩ Cát Tường, chuyện dịch sởi, v.v.
Nghe xong câu chuyện này, thiết nghĩ các bạn sẽ hiểu rằng nếu bây giờ, bà Kim Tiến xuống, bà Kim Tiền lên hoặc ông Kim Lùi nhậm chức, thì cũng rứa cả thôi.
Cảm ơn Giáo sư V.N.L kính mến, cảm ơn nhân vật chính trong câu chuyện bi hài này là BS Huy, ông đã nói lên cái code của sự thể, khỏi phải tư duy nhiều hơn khi ta là dân Việt.
Dưới đây là câu chuyện của GS Võ Như Lành.
- Một lần tôi về phép đúng vào dịp người em tôi bị đau vùng bụng cấp, rất nguy kịch, phải đi bệnh viện ngay ban đêm.
Là nhà nghề tôi leo lên xe đi cùng. Vào khu vực phòng cấp cứu, tôi vui mừng nhận ra vị trưởng phòng cấp cứu là BS Huy, một học trò giỏi của tôi trong trường y.
Khi khiêng băng ca vào phòng, hai lần tôi giáp mặt với BS Huy nhưng tôi chợt nhận thấy hình như anh ta không muốn chào tôi.
Anh đeo khẩu trang nhưng làm sao tôi quên được vầng trán, ánh mắt, dáng đi của một sinh viên đặc biệt đã học tôi 6 năm trời.
Và đêm ấy, theo gợi ý của cô y tá và sự chỉ dẫn của một người lạ, người nhà tôi phải chi ra 2 triệu bôi trơn cho kíp mổ.
Một tuần sau em tôi ra viện.
Tôi cầm tiền lên thanh toán viện phí và chủ trương đối diện với tay sinh viên xưa, nay đã trở thành kẻ bất trị này.
Khi tôi vào phòng y vụ, vừa chìa giấy tờ ra thì cô nhân viên chừng 30 tuổi đứng bật dậy, giọng nói trầm ấm, thân tình:
- Mời thầy đi theo em.
Mặc dù tôi chưa dạy cô này ngày nào, nhưng nghe giọng nói thân thiện, tác phong rất chân tình, tôi vô thức bước theo cô.
Cô đưa tôi lên thẳng phòng … cấp cứu. Đến cửa, cô nói:
- Mời thầy vào, Sếp em đang chờ thầy!
Cô mở cửa ấn tôi vào căn phòng mát rượi và đi ra.
Khi chỉ còn hai người, BS Huy ôm chầm lấy tôi. Anh nói ngay:
- Thầy ngồi đi, em biết là thầy giận em lắm. Rồi em sẽ giải thích ngay để thầy hiểu.
Tôi lắng nghe.
Vẫn con người ấy, thông minh, lanh lợi, tin cậy và thân tình. Anh ta nói:
(…………………………………………………………….
…………………………………………………………….)
“Và nếu hôm đó, thầy trò mình nhận nhau, tay bắt mặt mừng thì có thể, người nhà thầy… chết!
Nếu kíp mổ nhận thấy họ đang phải thức ba tiếng đồng hồ giữa đêm khuya để mổ một ca không – phong – bì thì chất lượng chuyên môn, các biện pháp hỗ trợ sẽ chạy theo kiểu không – phong – bì thầy ạ.
Bởi vậy, khi gặp thầy, em làm lơ, tính sau kíp mổ sẽ gặp lại thì Thầy đã về rồi.
Hôm nay, em xin tạ tội cùng thầy và em phải nói rằng, em có được như ngày hôm nay là nhờ thầy, Xin thầy đừng từ chối món quà này của em, coi như vài thang thuốc bổ để chăm sóc thầy khi không được gần thầy” .
Huy nói rồi lấy một gói giấy mỏng, gói ghém chu đáo sẵn nhanh tay nhét vào túi trong áo veston của tôi.
Tôi hoàn toàn mất tự chủ.
Sự thể diễn ra hoàn toàn ngoài suy đoán, dự cảm của tôi. Huy vẫn như cậu sinh viên hiếu hạnh, chu đáo và giỏi giang nằm xưa.
Cuối cùng, tôi hỏi:
- Tôi có dạy các anh làm thế không?
- Dạ, thưa thầy, cái lỗi chính nằm ở chỗ ấy ạ. Cái chính là vì các thầy đã không dạy những cái đó, những cái cần – phải – dạy.
Tôi ớ ra, hỏi cho rõ thì BS Huy nhẹ nhàng:
- Ngày làm luận văn tốt nghiệp, các thầy cho một câu hỏi: Người BS chế độ XHCN khác với người BS Tư bản ở chỗ nào?
Nếu ai trả lời rằng, điểm khác biệt đó là người Bác sĩ “xã hội chủ nghĩa” không cần tiền bạc vẫn làm tốt chức phận của mình thì được điểm cao.
Thực tế không phải thế.
Tôi bắt đầu hiểu ra vấn đề. Hình như toàn bộ bi kịch là ở đây. Hình như chúng tôi có lỗi. Không có BS nào là không cần tiền cả. Tôi ngậm ngùi thăm hỏi hoàn cảnh BS Huy. Anh nói:
“Sau khi ra trường, con về phục vụ tại một bệnh viện chuyên ngành chăm sóc cán bộ tại Hà Nội….Bệnh nhân của BV này toàn loại VIP (nhân vật tai to mặt lớn)
Đến bữa trưa, con đem cặp lồng cơm đã nguội ngắt có vài cọng rau muống đen xì và nửa quả trứng kho mặn vợ chuẩn bị ra ăn, trong khi những bệnh nhân “quan chức lãnh đạo”kia chơi gà luộc nửa con, giò chả ngập chân răng, và họ luôn có quyền bắt ne bắt nét chúng con.
Đến một lúc, con nghĩ: tại sao cùng là người mà họ sướng thế. Sao mình ra sức phục vụ, ăn học từng ấy năm, tận tụy, hiểm nguy mà khổ thế.
Phải “chặt”!
Lần đầu con chặt, cầm cái phong bì hơi cũng run , nhưng về sau quen dần, càng chặt càng bén, chặt nhát nào ra nhát ấy.
Về sau con cũng đứng lớp, cũng dạy học trò nghề y cao quý này, ra trường chúng cũng biết chặt, chúng chặt giỏi hơn con, chặt nhát nào ra nhát ấy”.
Tôi không biết nói gì lúc này nữa.
Trong không gian này, tôi không biết ai là thầy, ai là trò nữa. Hình như BS Huy đang dạy cho tôi bài học vỡ lòng về sự bất hợp lý trong những vận động xã hội đã xảy ra, đang xảy ra.
Trên đường về, tôi giở phong bì ra, đếm được mười triệu. Tôi lẩm cẩm nghĩ: Lãi 8 triệu và một bài học quý từ cuộc sống, thôi thì….
Câu chuyện của GS Lành đến đây là hết. Không gian nhà khách UBND tỉnh Quảng Ngãi trầm hẳn xuống. Tôi cũng chẳng biết bình luận gì thêm. Phải chăng, chúng ta đã tạo ra một không gian để phát triển một loại mâu thuẫn xã hội đằng đẵng dăm chục năm và rồi hôm nay ta đắm mình trong bi kịch đó, bi kịch mà một nhà văn đã nói: Cái lò xo bị nén xuống ba tấc, khi bật lên, nó sẽ bật lên chín tấc.
Những tiêu cực trong ngành y tế sẽ còn dài chứ không dừng lại ở đây kể cả khi thay bà bộ trưởng.
Bao giờ cái thiết chế y tế, từ đào tạo đến các nguyên tắc về phúc lợi, nhân đạo, chính trị thay đổi theo hướng tích cực, có lý có tình thì tình hình sẽ tự nó tốt lên, các bạn ạ."
H.C.
BÀ TIẾN HAY ÔNG LÙI CŨNG RỨA THÔI .- Huy Cường
"Mấy ngày qua tôi nhận được rất nhiều tin nhắn yêu cầu Nhà báo độc lập lên tiếng về vụ Bà Kim Tiến.
Trong sở trường của tôi có hai món rưỡi được ưu tiên: Giao thông, Giáo dục và một phần về Y tế.
Món Y tế xem ra tôi quan tâm ít hơn bởi lý do tôi cho rằng: tất thảy thần dân của ngành này toàn là trí thức cả, họ cũng như bà con ta biết tỏng tòng tong mọi sự thể cả, chả hơi đâu mà, như một câu ngạn ngữ Việt là: “Dạy đĩ vén váy” cả.
Anh không viết thì nó vẫn… tiêu cực, anh viết nó vẫn tiêu cực, có khi còn tiêu cực hơn ấy, nên trong mảng này, tôi cày ít hơn.
Thế nhưng, hôm nay, đáp lại thịnh tình của Quý bạn, tôi xin kể một câu chuyện có thực một trăm phần trăm, tôi chưa xin phép nên tạm đổi tên nhân vật chính, là Giáo sư, hiệu phó một trường Đại học Y khoa lớn của VN, thành ông “Võ Như Lành” cho nó… lành.
Câu chuyện như sau:
Năm 2008 tôi về Quảng Ngãi tìm tư liệu và chuẩn bị làm phim về cụ Huỳnh Thúc Kháng. Khi đang chụp ảnh phần mộ của cụ trên núi Thiên Ấn thì một bác già khả kính đến nói với tôi:
- Anh làm ơn chụp cho đoàn bác vài kiểu ảnh kỷ niệm. Máy bác hết phim (hồi đó con chụp bằng phim).
Nói rồi ông Giáo sư gửi tôi cái danh thiếp và hẹn gặp lại ở nhà khách UBND tỉnh Quảng Ngãi gần đường Hùng Vương.
Nhìn tấm danh thiếp tôi khoái ngay và chỉ sau một giờ tôi đã đem đến nhà khách biếu quý khách một bộ ảnh rất đẹp, không lấy tiền.
Cảm kích vì nghĩa cử đó và nhận ra mình là đồng hương – quê tôi ở Cẩm Khê, nhà ông ở Xuân Huy, Lâm Thao một làng nhiều tiến sỹ nhất Việt Nam từ năm 1970 -, chỉ cách nhau hơn chục cây số, ông tiếp tôi rất nồng hậu.
Khi tôi khéo léo hỏi ông (có ghi âm) về chuyện Y đức thì vị giáo sư bạc đầu này nhận ra ngay (ý đồ của nhà báo là tôi).
Ông nói:
- Tôi không trả lời anh đâu, nhưng tôi kể cho anh nghe câu chuyện của chính gia đình tôi, rồi anh làm gì thì làm.
Tôi nghe xong câu chuyện mà xúc động. Câu chuyện này có lẽ đủ tư cách giải thích tất thảy những chuyện vui buồn của ngành y tế, từ chuyện tiêm vacxin chết người đến chuyện bác sĩ Cát Tường, chuyện dịch sởi, v.v.
Nghe xong câu chuyện này, thiết nghĩ các bạn sẽ hiểu rằng nếu bây giờ, bà Kim Tiến xuống, bà Kim Tiền lên hoặc ông Kim Lùi nhậm chức, thì cũng rứa cả thôi.
Cảm ơn Giáo sư V.N.L kính mến, cảm ơn nhân vật chính trong câu chuyện bi hài này là BS Huy, ông đã nói lên cái code của sự thể, khỏi phải tư duy nhiều hơn khi ta là dân Việt.
Dưới đây là câu chuyện của GS Võ Như Lành.
- Một lần tôi về phép đúng vào dịp người em tôi bị đau vùng bụng cấp, rất nguy kịch, phải đi bệnh viện ngay ban đêm.
Là nhà nghề tôi leo lên xe đi cùng. Vào khu vực phòng cấp cứu, tôi vui mừng nhận ra vị trưởng phòng cấp cứu là BS Huy, một học trò giỏi của tôi trong trường y.
Khi khiêng băng ca vào phòng, hai lần tôi giáp mặt với BS Huy nhưng tôi chợt nhận thấy hình như anh ta không muốn chào tôi.
Anh đeo khẩu trang nhưng làm sao tôi quên được vầng trán, ánh mắt, dáng đi của một sinh viên đặc biệt đã học tôi 6 năm trời.
Và đêm ấy, theo gợi ý của cô y tá và sự chỉ dẫn của một người lạ, người nhà tôi phải chi ra 2 triệu bôi trơn cho kíp mổ.
Một tuần sau em tôi ra viện.
Tôi cầm tiền lên thanh toán viện phí và chủ trương đối diện với tay sinh viên xưa, nay đã trở thành kẻ bất trị này.
Khi tôi vào phòng y vụ, vừa chìa giấy tờ ra thì cô nhân viên chừng 30 tuổi đứng bật dậy, giọng nói trầm ấm, thân tình:
- Mời thầy đi theo em.
Mặc dù tôi chưa dạy cô này ngày nào, nhưng nghe giọng nói thân thiện, tác phong rất chân tình, tôi vô thức bước theo cô.
Cô đưa tôi lên thẳng phòng … cấp cứu. Đến cửa, cô nói:
- Mời thầy vào, Sếp em đang chờ thầy!
Cô mở cửa ấn tôi vào căn phòng mát rượi và đi ra.
Khi chỉ còn hai người, BS Huy ôm chầm lấy tôi. Anh nói ngay:
- Thầy ngồi đi, em biết là thầy giận em lắm. Rồi em sẽ giải thích ngay để thầy hiểu.
Tôi lắng nghe.
Vẫn con người ấy, thông minh, lanh lợi, tin cậy và thân tình. Anh ta nói:
(…………………………………………………………….
…………………………………………………………….)
“Và nếu hôm đó, thầy trò mình nhận nhau, tay bắt mặt mừng thì có thể, người nhà thầy… chết!
Nếu kíp mổ nhận thấy họ đang phải thức ba tiếng đồng hồ giữa đêm khuya để mổ một ca không – phong – bì thì chất lượng chuyên môn, các biện pháp hỗ trợ sẽ chạy theo kiểu không – phong – bì thầy ạ.
Bởi vậy, khi gặp thầy, em làm lơ, tính sau kíp mổ sẽ gặp lại thì Thầy đã về rồi.
Hôm nay, em xin tạ tội cùng thầy và em phải nói rằng, em có được như ngày hôm nay là nhờ thầy, Xin thầy đừng từ chối món quà này của em, coi như vài thang thuốc bổ để chăm sóc thầy khi không được gần thầy” .
Huy nói rồi lấy một gói giấy mỏng, gói ghém chu đáo sẵn nhanh tay nhét vào túi trong áo veston của tôi.
Tôi hoàn toàn mất tự chủ.
Sự thể diễn ra hoàn toàn ngoài suy đoán, dự cảm của tôi. Huy vẫn như cậu sinh viên hiếu hạnh, chu đáo và giỏi giang nằm xưa.
Cuối cùng, tôi hỏi:
- Tôi có dạy các anh làm thế không?
- Dạ, thưa thầy, cái lỗi chính nằm ở chỗ ấy ạ. Cái chính là vì các thầy đã không dạy những cái đó, những cái cần – phải – dạy.
Tôi ớ ra, hỏi cho rõ thì BS Huy nhẹ nhàng:
- Ngày làm luận văn tốt nghiệp, các thầy cho một câu hỏi: Người BS chế độ XHCN khác với người BS Tư bản ở chỗ nào?
Nếu ai trả lời rằng, điểm khác biệt đó là người Bác sĩ “xã hội chủ nghĩa” không cần tiền bạc vẫn làm tốt chức phận của mình thì được điểm cao.
Thực tế không phải thế.
Tôi bắt đầu hiểu ra vấn đề. Hình như toàn bộ bi kịch là ở đây. Hình như chúng tôi có lỗi. Không có BS nào là không cần tiền cả. Tôi ngậm ngùi thăm hỏi hoàn cảnh BS Huy. Anh nói:
“Sau khi ra trường, con về phục vụ tại một bệnh viện chuyên ngành chăm sóc cán bộ tại Hà Nội….Bệnh nhân của BV này toàn loại VIP (nhân vật tai to mặt lớn)
Đến bữa trưa, con đem cặp lồng cơm đã nguội ngắt có vài cọng rau muống đen xì và nửa quả trứng kho mặn vợ chuẩn bị ra ăn, trong khi những bệnh nhân “quan chức lãnh đạo”kia chơi gà luộc nửa con, giò chả ngập chân răng, và họ luôn có quyền bắt ne bắt nét chúng con.
Đến một lúc, con nghĩ: tại sao cùng là người mà họ sướng thế. Sao mình ra sức phục vụ, ăn học từng ấy năm, tận tụy, hiểm nguy mà khổ thế.
Phải “chặt”!
Lần đầu con chặt, cầm cái phong bì hơi cũng run , nhưng về sau quen dần, càng chặt càng bén, chặt nhát nào ra nhát ấy.
Về sau con cũng đứng lớp, cũng dạy học trò nghề y cao quý này, ra trường chúng cũng biết chặt, chúng chặt giỏi hơn con, chặt nhát nào ra nhát ấy”.
Tôi không biết nói gì lúc này nữa.
Trong không gian này, tôi không biết ai là thầy, ai là trò nữa. Hình như BS Huy đang dạy cho tôi bài học vỡ lòng về sự bất hợp lý trong những vận động xã hội đã xảy ra, đang xảy ra.
Trên đường về, tôi giở phong bì ra, đếm được mười triệu. Tôi lẩm cẩm nghĩ: Lãi 8 triệu và một bài học quý từ cuộc sống, thôi thì….
Câu chuyện của GS Lành đến đây là hết. Không gian nhà khách UBND tỉnh Quảng Ngãi trầm hẳn xuống. Tôi cũng chẳng biết bình luận gì thêm. Phải chăng, chúng ta đã tạo ra một không gian để phát triển một loại mâu thuẫn xã hội đằng đẵng dăm chục năm và rồi hôm nay ta đắm mình trong bi kịch đó, bi kịch mà một nhà văn đã nói: Cái lò xo bị nén xuống ba tấc, khi bật lên, nó sẽ bật lên chín tấc.
Những tiêu cực trong ngành y tế sẽ còn dài chứ không dừng lại ở đây kể cả khi thay bà bộ trưởng.
Bao giờ cái thiết chế y tế, từ đào tạo đến các nguyên tắc về phúc lợi, nhân đạo, chính trị thay đổi theo hướng tích cực, có lý có tình thì tình hình sẽ tự nó tốt lên, các bạn ạ."
H.C.
Hàn Quốc : Những yếu tố trong sự can thiệp của Mỹ tại Hàn quốc năm 1950 .
(Cùng đọc để hiểu tại sao mỹ đã can thiệp để cứu Nam hàn nhưng lại bỏ rơi VN --- Tài)
. . .
CP Truman đã bị bất ngờ và trước ngả 3 đường .Trước cuộc XL này của Bắc hàn , Nam hàn ko bao gồm trong chu vi phòng thủ chiến lược Á châu - vạch ra bởi NT Dean Acheson . Các nhà chiến lược quân sự quan tâm hơn với an ninh của Âu châu chống lại LX hơn là Đông á . Cùng lúc , cp mỹ lại lo rằng 1 cuộc chiến tại HQ có thể nhanh chóng mở rộng thành 1 thế chiến khác nếu TQ và LX quyết định tham chiến .
Một khía cạnh (facet) của sự thay đổi lập trường đối với HQ và có nên can dự hay ko là Nhật bản . Đặc biệt sau khi TQ lọt vào tay cs , các chuyên gia về đông bắc Á xem Nhật là đối trọng quan trọng đối với LX và TQ trong vùng . Trong khi ko có chính sách nào của mỹ xem Nam hàn TRỰC TIẾP liên quan đến quyền lợi quốc gia mỹ , sự KẾ CẬN với Nhật gia tăng tầm quan trọng của Nam hàn .' Sự nhìn nhận rằng an ninh của Nhật đòi hỏi một Hàn quốc ko-là-kẻ-thù đã dẩn tới quyết định của Truman can thiệp . . điểm chánh yếu là phản ứng của mỹ (với xâm lăng của Bắc hàn) bắt nguồn từ chánh sách của Mỹ đối với Nhựt .'
Một cân nhắc (consideration) quan trọng là phản ứng có thể của LX một khi mỹ can thiệp . Cp Truman lại nghĩ rằng 1 cuộc chiến tại đây là đòn nghi binh có thể làm gia tăng 1 chiến tranh toàn diện ở Âu châu 1 khi mỹ tham chiến tại Hàn . Cùng lúc , ko có chỉ dấu từ bất cứ ai rằng LHQ hay mỹ nên né tránh/lùi bước trước cuộc chiến này . Truman nghĩ rằng nếu xâm lăng không bị trừng phạt , 1 phản ứng dây chuyền sẽ bắt đầu sẽ khiến LHQ bị coi thường (marginalized) và khuyến khích CS xâm lăng mọi nơi . LHQ đã chấp nhận việc dùng vũ lực để giúp ng Nam hàn và mỹ đã lập túc dùng không và hải quân , đã có mặt tại khu vực , cho mục đích này . Cp mỹ chưa dùng bộ binh vì vài cố vấn tin rằng Bắc hàn có thể bị ngăn chặn bằng không và HQ .
Cp mỹ vẫn ko chắc rằng cuộc xâm lăng này chỉ là cái bẩy của LX hay chỉ là phép thử quyết tâm của mỹ . Quyết định đưa bộ binh trở nên cần thiết hơn khi một tin tình báo nhận đc ngày 27/6 cho thấy LX không muốn đụng độ với mỹ tại Hàn . Cp mỹ cũng tin rằng việc can thiệp của mỹ tại Hàn cũng ko suy yếu sự cam kết của họ ở nơi khác .
Ngày 25/6/50 , hội đồng bảo an LHQ nhất trí (unanimously) lên án Bắc hàn xâm lăng Nam hàn , với nghị quyết 82 . LX , có quyền phủ quyết , đã tẩy chay các cuộc họp của HĐBA kể từ tháng Hai 1950 , để phản đối việc Trung hoa Dân quốc (Đài loan) , chứ ko phải CHND Trung Hoa , giử ghế thường trực HĐBA . Sau khi thảo luận , HĐBA , ngày 27/6 , ra NQ số 83 , yêu cầu các thành viên cung cấp giúp đở QS cho Hàn quốc . Cùng ngày tt Truman ra lịnh cho không và HQ mỹ giúp chế độ Nam hàn . Ngày 4/7 , phó BT ngoại giao LX kết tội mỹ đã khởi động chiến tranh nhân danh Nam hàn .
LX đưa ra lý do : Tin tình báo của NH - mà NQ 83 dựa vào đó - lại dựa trên tình báo mỹ ; BH lại ko đc mời như thành viên tạm thời của LHQ , điều này vi phạm điều 32 của hiến chương LHQ ; và cuộc xung đột này ngoài quyền hạn của LHQ , vì cuộc xung đột biên giới trước đó - giửa 2 phe Nam Bắc hàn , dẫn đến cuộc chiến này - phải được xem như NỘI CHIẾN . (còn tiếp) .
Dịch từ Korean War trên wiki .
(Cùng đọc để hiểu tại sao mỹ đã can thiệp để cứu Nam hàn nhưng lại bỏ rơi VN --- Tài)
. . .
CP Truman đã bị bất ngờ và trước ngả 3 đường .Trước cuộc XL này của Bắc hàn , Nam hàn ko bao gồm trong chu vi phòng thủ chiến lược Á châu - vạch ra bởi NT Dean Acheson . Các nhà chiến lược quân sự quan tâm hơn với an ninh của Âu châu chống lại LX hơn là Đông á . Cùng lúc , cp mỹ lại lo rằng 1 cuộc chiến tại HQ có thể nhanh chóng mở rộng thành 1 thế chiến khác nếu TQ và LX quyết định tham chiến .
Một khía cạnh (facet) của sự thay đổi lập trường đối với HQ và có nên can dự hay ko là Nhật bản . Đặc biệt sau khi TQ lọt vào tay cs , các chuyên gia về đông bắc Á xem Nhật là đối trọng quan trọng đối với LX và TQ trong vùng . Trong khi ko có chính sách nào của mỹ xem Nam hàn TRỰC TIẾP liên quan đến quyền lợi quốc gia mỹ , sự KẾ CẬN với Nhật gia tăng tầm quan trọng của Nam hàn .' Sự nhìn nhận rằng an ninh của Nhật đòi hỏi một Hàn quốc ko-là-kẻ-thù đã dẩn tới quyết định của Truman can thiệp . . điểm chánh yếu là phản ứng của mỹ (với xâm lăng của Bắc hàn) bắt nguồn từ chánh sách của Mỹ đối với Nhựt .'
Một cân nhắc (consideration) quan trọng là phản ứng có thể của LX một khi mỹ can thiệp . Cp Truman lại nghĩ rằng 1 cuộc chiến tại đây là đòn nghi binh có thể làm gia tăng 1 chiến tranh toàn diện ở Âu châu 1 khi mỹ tham chiến tại Hàn . Cùng lúc , ko có chỉ dấu từ bất cứ ai rằng LHQ hay mỹ nên né tránh/lùi bước trước cuộc chiến này . Truman nghĩ rằng nếu xâm lăng không bị trừng phạt , 1 phản ứng dây chuyền sẽ bắt đầu sẽ khiến LHQ bị coi thường (marginalized) và khuyến khích CS xâm lăng mọi nơi . LHQ đã chấp nhận việc dùng vũ lực để giúp ng Nam hàn và mỹ đã lập túc dùng không và hải quân , đã có mặt tại khu vực , cho mục đích này . Cp mỹ chưa dùng bộ binh vì vài cố vấn tin rằng Bắc hàn có thể bị ngăn chặn bằng không và HQ .
Cp mỹ vẫn ko chắc rằng cuộc xâm lăng này chỉ là cái bẩy của LX hay chỉ là phép thử quyết tâm của mỹ . Quyết định đưa bộ binh trở nên cần thiết hơn khi một tin tình báo nhận đc ngày 27/6 cho thấy LX không muốn đụng độ với mỹ tại Hàn . Cp mỹ cũng tin rằng việc can thiệp của mỹ tại Hàn cũng ko suy yếu sự cam kết của họ ở nơi khác .
Ngày 25/6/50 , hội đồng bảo an LHQ nhất trí (unanimously) lên án Bắc hàn xâm lăng Nam hàn , với nghị quyết 82 . LX , có quyền phủ quyết , đã tẩy chay các cuộc họp của HĐBA kể từ tháng Hai 1950 , để phản đối việc Trung hoa Dân quốc (Đài loan) , chứ ko phải CHND Trung Hoa , giử ghế thường trực HĐBA . Sau khi thảo luận , HĐBA , ngày 27/6 , ra NQ số 83 , yêu cầu các thành viên cung cấp giúp đở QS cho Hàn quốc . Cùng ngày tt Truman ra lịnh cho không và HQ mỹ giúp chế độ Nam hàn . Ngày 4/7 , phó BT ngoại giao LX kết tội mỹ đã khởi động chiến tranh nhân danh Nam hàn .
LX đưa ra lý do : Tin tình báo của NH - mà NQ 83 dựa vào đó - lại dựa trên tình báo mỹ ; BH lại ko đc mời như thành viên tạm thời của LHQ , điều này vi phạm điều 32 của hiến chương LHQ ; và cuộc xung đột này ngoài quyền hạn của LHQ , vì cuộc xung đột biên giới trước đó - giửa 2 phe Nam Bắc hàn , dẫn đến cuộc chiến này - phải được xem như NỘI CHIẾN . (còn tiếp) .
Dịch từ Korean War trên wiki .
Subscribe to:
Posts (Atom)