Thursday, September 15, 2016


 
 
Ông Trung Duy Quang, một học giả người Trung Quốc nổi tiếng ở Đức, đã từng nhận xét: “Hiện tượng quan chức Trung Quốc chuẩn bị tư thế sẵn sàng chạy ra nước ngoài là một vấn đề đáng quan ngại, trong lịch sử chưa từng có thời đại nào có hiện tượng hỗn loạn kiểu này. Có thể thấy chế độ Cộng sản Trung Quốc đang đi đến hồi kết”.
Danh sách đen các quan chức Trung Quốc. Ảnh soha
Danh sách đen các quan chức Trung Quốc. Ảnh soha
Tâm lý quan trường Trung Quốc: Chúng tôi đã… sẵn sàng đào tẩu!
Vấn đề quan chức Cộng sản Trung Quốc chuẩn bị tư thế sẵn sàng chạy trốn là hiện trạng nghiêm trọng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Chuyện này trước đây đã bị ngoại giới chỉ ra, nhưng gần đây cũng được phía chính quyền Trung Quốc thừa nhận theo nhiều phương thức khác nhau. Trước đây truyền thông Hồng Kông từng tiết lộ có đến 90% Ủy viên Trung ương có người thân di dân ra nước ngoài sinh sống. Quan chức Trung Quốc có thể “lên tàu” bất cứ lúc nào. Nhiều bình luận từ giới quan sát đều cho rằng ĐCSTQ hiện đã đi tới bước đường cùng.
Ngày 12/9, Tổng công ty Xây dựng Trung Quốc sau khi công khai chương trình kiểm tra và chỉnh đốn đã phát hiện có 24 cán bộ lãnh đạo có người thân gia đình (vợ, chồng, con) di cư sống ở nước ngoài.
Ngày 14/9, báo Tân Kinh đã đăng bài viết cho biết, sau khi Ban Thanh tra tấn công vào doanh giới nhà nước thì thực trạng cán bộ quan chức chuẩn bị tư thế bỏ chạy mới bị lôi ra, có thể thấy rõ lớp người này ẩn núp trong doanh nghiệp nhà nước rất nhiều. Bài báo chỉ ra, vào năm 2004, Vụ Tổ chức Trung ương đã phát hiện có hơn 3.200 quan chức có thân nhân (vợ/chồng/con) định cư lâu dài ở nước ngoài.
Tình trạng đặc biệt nghiêm trọng tại một số tỉnh thành của Trung Quốc đại lục. Vào tháng 8 năm ngoái, Bí thư tỉnh Quảng Đông là Hoàng Tiên Diệu đã công khai lên tiếng trên trang mạng của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương (ccdi.gov.cn) về vấn đề này. Ông Hoàng cho biết đã nắm rõ khoảng 2.190 người ở tỉnh Quảng Đông.
Ngày 12/9, tờ Pháp Chế (fawan) ở đại lục phân tích, bước đầu tiên của họ là đưa vợ/chồng/con di dân ra nước ngoài, một mình ở lại quốc nội làm quan, tham nhũng hủ bại rồi chuyển tiền ra nước ngoài, khi cảm thấy có nguy cơ liền nhanh chóng bỏ trốn.
Trưởng ban Tuyên truyền, Ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy Giang Tô là Vương Yên Văn đã viết bài đăng trên báo mạng Nhân Dân vào ngày 16/5 cho biết, hiện hiếm có quan chức nào “thân tại doanh Tào tâm tại Hán” (ý nói một lòng như Quan Công ngày xưa – ND), đa số họ đều đã hoặc có ý định cho vợ chồng con cái ra nước ngoài, ở trong nước chuyển tiền ra, sẵn sàng chuẩn bị “nhảy tàu”.
Theo Báo cáo điều tra về thực trạng này từ Chính phủ Trung Quốc, có 38,9 % cán bộ công chức đồng ý chấp nhận để vợ/chồng có quốc tịch nước ngoài hoặc thường trú lâu dài ở nước ngoài (tỷ lệ này trong công chúng là 34,2%); còn số nhân viên công chức cho rằng con cái có thể có quốc tịch nước ngoài hoặc có quyền cư trú lâu dài ở nước ngoài là 46,7%, trong đó cấp tỉnh bộ, tư cục, huyện, đều quá bán (53,3%, 53,4%, 51,7%), quan chức càng cao thì càng muốn cho người thân gia đình cư trú ở nước ngoài.
Năm 2012, báo Động Hướng ở Hồng Kông có thống kê điều tra cho thấy có đến 90% Ủy viên Trung ương ĐCSTQ có người nhà di dân ra nước ngoài định cư. Bài báo còn đưa ra số liệu cho biết: Có 8 triệu công dân Trung Quốc di cư ra nước ngoài sinh sống nhưng sau khi được nhập quốc tịch nước ngoài vẫn không báo cáo tình hình và giữ nguyên thân phận công dân Trung Quốc để hưởng phúc lợi và chế độ hưu trí.
Ông Trung Duy Quang, một học giả người Trung Quốc nổi tiếng ở Đức, đã từng nhận xét: “Hiện tượng quan chức Trung Quốc chuẩn bị tư thế sẵn sàng chạy ra nước ngoài là một vấn đề đáng quan ngại, trong lịch sử chưa từng có thời đại nào có hiện tượng hỗn loạn kiểu này. Có thể thấy chế độ Cộng sản Trung Quốc đang đi đến hồi kết”.
Tinh Vệ biên dịch từ secretchina
Xã hội và gia đình đã giúp cô bé 8 t Mỹ gốc Hoa bị cụt ba chi thành BS .
(Tôi đã viết về BS Kellie Lim dựa trên nền tảng của bài dịch từ Google Dịch . Do nhiều đoạn Google Dịch quá ngây ngô nên tôi phải sửa lại cho dễ hiểu . Tôi phải dùng 2 máy tính : một máy cho phần Anh ngữ , máy còn lại tôi dùng Microsoft Word để sửa lại bài dịch này ; và thỉnh thoảng vào Google Dịch và Vdict cho các từ tiếng Anh không hiểu hay mơ hồ - vì đã lâu ko dùng . - Tài) . 
===
HOÀN THÀNH GIẤC MƠ DÙ CỤT TAY CHÂN (Dream defies loss of limbs) 
Nguồn : LA Times 27 May 2007  

"Nhiễm trùng tàn phá đã hủy diệt chân tay cô , biến cô thành một ng cụt 3 chi từ lúc 8 tuổi và sớm phải đối mặt với một cuộc sống với chân tay giả, xe lăn và phục hồi chức năng thường rất đau đớn.
Nhưng từ đau khổ đó, Lim tạo nên một cuộc sống thành đạt. Thứ sáu này , cô ấy sẽ tốt nghiệp trường y UCLA và sau đó sẽ bắt đầu một chương trình thường trú (residency) tại trung tâm y tế này .
Chuyên khoa của cô ? Khoa Nhi, với sau đó có thể tập trung về dị ứng và các bệnh truyền nhiễm ở trẻ em .
"Chỉ cần có kinh nghiệm của một người đã từng bịnh và bị tàn phá như thế này đã có thể mang lại - không chỉ cho tôi mà còn cho gia đình tôi - một triển vọng (perspective) mà người khác không nhất thiết phải có " ng gốc bang Michigan 26 tuổi đã nói thời gian gần đây.
Trong tất cả các đề tài (topic) mà cô đã trải qua trong trường y, chỉ có công việc của cô với trẻ em để lại cho cô "mỉm cười ở cuối ngày."
Lim thực hiện việc học y khoa của mình với một quyết tâm (determination) gây kinh ngạc (awe) các giáo sư và sinh viên và giành được giải thưởng cao nhất tại trường - do xuất sắc trong khoa nhi.
Từ chối không sử dụng một cánh tay giả, cô đã cho thấy rằng cô có thể thực hiện hầu hết các thủ tục y khoa bằng một tay, bao gồm lấy máu và chích thuốc . Cô sống một mình trong một căn hộ ở Westwood không có thiết bị đặc biệt cho người khuyết tật và lái một chiếc xe chỉ với một sự thích nghi: một núm xoay trên tay lái . Cô đang học bơi, đang cố gắng cưỡi ngựa và thậm chí đã nhảy dù đôi (tandem skydiving) gần đây.
Lim, có chân được cắt bỏ khoảng 6-inch (khoảng 1,5 tấc) dưới đầu gối , đã từ bỏ chiếc xe lăn của mình năm trước và đi như vậy dọc hành lang bệnh viện dài và đông đúc - với bước đi hơi nhún lên nhún xuống (bouncy stride) - mà bạn mới cùng lớp và bệnh nhân mới thường trong nhiều tuần không biết rằng chân tay giả nằm trong đôi giày và ống quần của cô .
Trong giờ thăm bịnh , cô miễn cưỡng chấp nhận phải ngồi ghế cạnh giường BN mà loét đau đớn mọc trên da họ chạm chân tay giả của cô . (Cô đã trải qua nhiều lần ghép (graft) tay trong những năm qua để thích hợp với tay giả.)
Đồng nghiệp nói sự trầm tĩnh của Lim trong môi trường bận rộn của bệnh viện làm cho người khác thoải mái.
"Với Kellie, trước nhứt bạn nhận ra cô không có bàn tay . Nhưng sau khoảng năm phút, cô ấy rất thoải mái và có năng lực khiến bạn thấy đuợc thực tài và không đặt nhiều câu hỏi với cô . Cô ấy có một hào quang của năng lực khiến bạn ko lo âu ", bs Elijah Wasson Wasson, người giám sát Lim tại khoa nội tại Trung tâm Y tế Olive View-UCLA tại Sylmar nói.
Lim cho rằng cô có quả quyết/dám nghĩ dám làm (gumption) nhờ thời thơ ấu khủng khiếp tạo ra từ cơn viêm màng não do vi khuẩn (bacterial meningitis) . Sốc do nhiễm độc, đông và chảy máu cục bộ , tàn phá (wreck) tứ chi , dẫn đến việc chi bị cắt cụt. Khi năm ngoái trở lại bệnh viện Michigan để đọc hồ sơ y tế dày cộm của mình , cô tìm thấy một đánh giá nói rằng Kellie Lim 8 tuổi có một nguy cơ tử vong 85% từ viêm màng não.
Cha mẹ cô thúc giục cô không bỏ cuộc trong thời gian bốn tháng nằm viện và những năm tiếp theo của phục hồi chức năng. Chỉ năm tháng sau khi bị bệnh, Lim trở lại trường học bình thường ở ngoại ô Detroit.
Trước khi bịnh thì thuận tay phải, cô đã tập viết và làm các công việc với bàn tay trái hơi bị suy giảm của mình - đã bị mất ba đầu ngón tay , cùng như toàn bộ bàn tay và cánh tay phải bị cụt của cô. Cô đã được gắn 2 tay giả, nhưng sau này chỉ mang một tay trước công chúng và chỉ sử dụng 2 cánh tay giả ở nhà cho các nhiệm vụ hiếm, chẳng hạn như lắp ráp một bàn IKEA một mình.
"Tôi ghét thất bại", cô nói. "Đó là một trong những điều đã ăn sâu trong tôi."
Quan điểm này đã được tăng cường bởi một khuyết tật trong gia đình. Mẹ cô, Sandy, bị mù ở độ tuổi 20 và, ngoại trừ không thể lái xe, tìm cách tiếp tục một cuộc sống bình thường có thể được , để nuôi ba đứa con. Bà nấu ăn , quét dọn và dẫn các con đến trường.
"Mẹ dứt khoát (definitive) là một hình mẫu tuyệt vời cho tôi", Lim nói. "Thật khó cho mẹ khi khắc phục mù lòa của mình, và tôi nghĩ rằng mẹ cuối cùng đã truyền một sức mạnh cho tôi."
Ngay trước cái chết của mẹ cô cách đây ba năm, Lim hứa với mẹ rằng cô sẽ hoàn tất việc học y khoa - một cam kết cô sẽ thực hiện khi cô và bạn học UCLA cô nhận lời thề Hippocrate.
"Mẹ muốn tôi trở thành một bác sĩ nhi khoa", Lim nói, "và tôi biết rằng ở đâu đó trên trời, mẹ biết tôi sắp là một ng như vậy "
Lim là một người phụ nữ duyên dáng nói nhỏ nhẹ, nhưng cô có thể mãnh liệt (fierce) trong việc chống lại định kiến (của xã hội) - như một bác sĩ tàn tật chỉ nên tập trung vào y học phục hồi chức năng. Cô cũng ko muốn chấp nhận những hỗ trợ không cần thiết, ngay cả đôi khi điều này khiến cô làm chậm hơn những người khác .
Neil Parker, Phó Hiệu trưởng về các vấn đề sinh viên tại trường y khoa David Geffen của UCLA, nhớ lại Lim chống lại một số nỗ lực trước đây của ông nhằm điều chỉnh hoặc thay thế thiết bị y tế cho cô ấy. "Tôi nghĩ rằng vào lúc đầu chúng tôi đã có một chút mâu thuẫn bởi tôi muốn giúp đỡ cô rất nhiều với những gì tôi cảm thấy cô cần", ông nói. "Cô ấy muốn tôi giúp cô ấy, nhưng chỉ với những gì cô ấy muốn ."
Trong một số trường hợp, đó có nghĩa là việc tìm kiếm thiết bị cũ, như máy đo huyết áp mà dường như tốt hơn cho người một tay, hoặc thực hành tiêm tỉnh mạch .
Một trở ngại liên quan đến gõ ngực (percussing), được thực hiện bằng cách đặt một tay lên ngực của bệnh nhân và dùng tay kia để gõ nhẹ vào nó. Parker đề nghị sử dụng một máy siêu âm cầm tay, nhưng Lim từ chối. Thay vào đó, các chuyên gia về cựu chiến binh ở Westwood thiết kế một miếng bằng kim loại và plastic và gắn vào phần chi còn lại của cô . Nó không đẹp, nhưng nó hoạt động tốt.
Tất nhiên, Lim là không thể thực hiện phẫu thuật hoặc đặt nội khí quản cho bệnh nhân của mình. Tuy nhiên, những kỹ năng này có thể sẽ không cần nhiều trong chuyên môn của cô . "Có những điều nhất định cô không thể làm được, nhưng có một triệu thứ cô có thể làm được," Parker nói.
Lim được chuyển về ngành dị ứng và miễn dịch học của trẻ em dưới sự giám sát của bs Robert L. Roberts. Vào một buổi chiều thứ hai gần đây , cô ấy đã tự mình diễn tập cách phỏng vấn và khám bịnh bịnh nhân , khéo léo ghi chú, rọi đèn vào tai, nghe tim bằng ống nghe.
Cô đã không cố gắng che giấu phần chi còn lại, cô khéo léo để cầm giấy tờ; theo đúng qui trình (protocol) y khoa , cô đã nhanh nhẹn rửa tay phải và trái của mình trước khi chạm vào bệnh nhân hoặc dụng cụ.
Đầu tiên là một cậu bé 14 tuổi, mặc dù hen suyễn nặng, dị ứng, chảy máu cam và chứng đau nửa đầu nhưng muốn chơi bóng chày hơn. Nó nhún vai (shrug) và ít nói (close mouthed) của trẻ em cở tuổi nó , nhưng người mẹ quan tâm của nó mô tả chi tiết về những cấp cứu giữa đêm do khó thở của nó . Lim sớm phát hiện bằng chứng trong mũi nó nhờ mô bị viêm và chảy máu gần đây. Sau khi tham khảo ý kiến với bs Roberts, thiếu niên này được cho dùng thử một loại thuốc suyễn mới.
Mẹ của cậu bé, bà Karen St Louis, cho biết, bà và gia đình bà đã nói về cô trong quá trình lái xe về nhà như một khuôn mẫu (role model) "hiện tượng". "Cuộc đối thoại rằng bạn có thể làm bất cứ điều gì nếu bạn đặt tâm trí của bạn vào đó ."
Bệnh nhân tiếp theo Lim của ngày hôm đó là một chuyện thương tâm (heart-breaker) : một bé gái 5 tuổi sinh ra với suy giảm miễn dịch (immunodeficiency) nghiêm trọng và rất nhiều các vấn đề y khoa khác.
Đứa trẻ rất nhỏ (tiny child) , mặc một bộ đồ màu xanh lá cây, giày thể thao trắng và màu hồng và đeo kính dày, không làm chủ tiểu tiện và không nói được, mặc dù cháu ấy có vẻ hiểu những gì mẹ nói với cháu bằng tiếng Tây Ban Nha và Anh. Cha mẹ cô, rõ ràng tin tưởng cô , lo lắng về các cơn co giật của nó trong một kỳ nghỉ gần đây. Cháu rên rỉ một chút khi Lim khám cháu nhưng không chống đối . Roberts và Lim dự kiến thử nghiệm nhiều hơn.
Với tất cả mọi thứ đang xảy ra, cha mẹ của cháu có vẻ gần như không biết gì về cánh tay bị mất của Lim.
Trong cuộc đời , đôi khi cánh tay ko đầy đủ của Lim khiến cô nhận ý kiến khác thường (odd) và cái nhìn chằm chằm (stare) , nhưng bệnh nhân của cô chỉ vài lần phản ứng tiêu cực quá mức (overly) , cô nói. Một số trẻ nhỏ bị sợ hãi bởi điều đó và đã được xoa dịu. Lim nói , cô biết một số phụ huynh có thể cảnh giác với cô và cô sẽ phải chứng minh khả năng của mình.
. . .
Tuy nhiên, Lim xác định rõ ràng với cuộc đấu tranh của các gia đình có trẻ bị bệnh nặng.
"Thật là tuyệt vời để thấy động lực gia đình như thế," cô nói vài phút sau khi cháu bé rời. "Điều rất bi thảm, nhưng các cha mẹ yêu thương con cái của họ và sẽ làm bất cứ điều gì cho chúng và biết rất nhiều về chúng ."
Cha mẹ của chính cô , những người nhập cư từ Trung Quốc, ảnh hưởng lớn trong cuộc sống của cô. Ngoài việc nhấn mạnh ảnh hưởng của mẹ cô, cô cũng nhờ cha cô, Norman, một kỹ sư hóa học đã giúp gia đình tiếp tục đi tới - về tài chính và tình cảm - vượt qua những gánh nặng khác thường của nó.
Lim cũng khen ngợi chị lớn tuổi , Nellie, người che chở và ủng hộ ý muốn tiến tới độc lập của cô , chẳng hạn khuyên học đại học xa nhà, tại đh Northwestern ở Illinois.
Nellie Lim, bây giờ là một luật sư ở Michigan, nhớ lại triết lý gia đình:
"Sẽ không làm bạn khá hơn tí gì nếu chỉ ngồi và khóc . Chúng ta phải tiến tới và tiếp tục làm những gì chúng ta phải làm giống như mọi gia đình khác. Bạn cần ăn tối. Rồi chơi bóng rổ. Đi nghỉ mát."
Kellie Lim gần đây đã hoàn thành công việc (assignment) cuối cùng cho bằng y khoa của mình và trải qua 4 ngày , cùng với bạn cùng lớp , đi du lịch bằng tàu tại Mễ trước ngày tốt nghiệp .
Và mùa xuân này, cô bắt đầu học bơi tại một hồ bơi công cộng ở Westwood, mặc dù cô đã sợ nước. Trong một lần tập gần đây, Lim đã tháo chân giả của mình và đã hạ mình xuống nước trên một chiếc ghế có động cơ (mechanize) .
Lúc đầu, Lim dựa vào một phao Styrofoam màu xanh để giúp cô nổi . Sau đó, huấn luyện viên của cô lấy nó đi để Lim có thể tạo một lực đẩy - như cá heo bằng cách sử dùng thân mình (torso) , một cánh tay đầy đủ và những phần còn lại của 2 chân của cô để di chuyển trong nước với một sức mạnh (force) mà một số người bơi lội khác phải làm 2 lần (double take) . Đó là công việc khó khăn, nhưng Lim đã mỉm cười hầu hết thời gian .
Dịch từ bài của ký giả Larry Gordon .






Saito , 10 t đã lập trình cho máy tính của một ngân hàng 

  • 14 tháng 9 2015
Khi William Saito bỏ nghề bác sỹ ngay sau khi vừa được phép hành nghề, cha mẹ ông không nói chuyện với ông trong hai năm liền.
Nhưng giờ phụ huynh của ông không than phiền về những gì mà cuối cùng ông đã đạt được, ông nói.
Ông theo học ngành y để thực hiện giấc mơ muốn ông trở thành bác sỹ của cha mẹ, và như ông bông đùa, cha mẹ ông không bao giờ nói họ muốn ông làm bác sỹ trong bao lâu, mà chỉ trở thành bác sỹ là được rồi.
Lý do ông bỏ nghề y sớm vì ông quyết tâm tiếp tục kế hoạch kinh doanh mạo hiểm mà ông bắt đầu khi mới 11, lúc còn đang ở trường phổ thông.
Ông đã lập công ty khởi nghiệp mà sau này tập trung vào lĩnh vực tăng cường an ninh cho máy tính cá nhân thông qua các công nghệ như nhận dạng vân tay hay tròng mắt.
Ông Saito chính thức thành lập công ty mang tên I/O Software vào năm 1991, khi ông đang học đại học. Công ty đã trở thành doanh nghiệp đi đầu trong lĩnh vực sinh trắc học và an toàn thông tin, và chỉ 14 năm sau, lúc ông 33 tuổi, ông bán công ty này cho Microsoft.
Image caption14 trong số 24 công ty do ông Saito đầu tư có lãnh đạo là phụ nữ.
Dù các điều khoản của thương vụ không cho phép ông nói giá bán nhưng ông thừa nhận rằng nếu muốn ông đã có thể nghỉ hưu ngay từ khi đó.
Và không ngạc nhiên là một người có quyết tâm từ khi còn trẻ như ông lại tiếp tục làm việc không mệt mỏi, dùng kinh nghiệm của bản thân để giúp các doanh nghiệp khác, nhất là ở quê hương của cha mẹ ông tại Nhật Bản.
Ông sinh ra và lớn lên ở Hoa Kỳ nhưng vẫn tin rằng ông "mắc nợ người Nhật" vì ông cho rằng nhờ nguồn gốc của mình mà ông thành công.
Và giờ ông tin rằng ông có thể đền đáp cho quê hương.

'Lợi thế lớn'

Image captionÔng Saito nói việc cha mẹ dạy toán khó từ sớm đã cho ông lợi thế. Cha mẹ ông muốn ông trở thành bác sỹ.
Cha mẹ ông không nói được tiếng Anh khi họ di cư sang Los Angeles thuộc tiểu bang California, Hoa Kỳ, chỉ hai năm trước khi ông sinh ra vào năm 1971.
Đôi vợ chồng di cư quyết tâm tạo lợi thế cho con trai - đứa lớn nhất trong ba đứa con của ông bà - để đảm bảo con trai sẽ thành công ở đất nước mới. Họ tập trung vào môn toán, mang theo những sách học toán khó từ Nhật Bản và dạy cho con trai quá trình độ nhà trường đòi hỏi.
"Điều đó tạo lợi thế lớn cho tôi," ông Saito nói.
Trên thực tế trình độ toán của ông khá tới mức thầy giáo không còn bài để giao nữa và gợi ý ông thử dùng "cái được gọi là máy tính cá nhân".
"Tôi đã tận dụng được thế mạnh đi trước đó và thay đổi đời tôi," ông Saito nói.
Nghe lời thầy, cha mẹ ông đã vay tiền để mua riêng cho ông máy tính cá nhân - trị giá khoảng 5.000 đô la theo thời giá hiện nay - mà theo cách nhìn của họ là để giúp con trai trở thành bác sỹ.
Nhưng những gì vẫn thầy giáo dạy toán đó làm đã giúp thay đổi hoàn toàn hướng đi trong cuộc sống của ông.
Image captionI/O Software tập trung vào lĩnh vực tăng cường an ninh cho máy tính cá nhân thông qua các công nghệ như nhận dạng vân tay hay tròng mắt.
Thầy giáo gợi ý với một người bạn làm kế toán ở ngân hàng đầu tư Merrill Lynch rằng ông Saito, khi đó mới 10 tuổi, có thể giúp họ lập trình máy tính để quản lý cho ngân hàng này.
"Khi tôi xong việc, tôi nhận được tấm séc mà tôi không ngờ tới.
"Điều đó khiến tôi nghĩ về chuyện làm điều gì đó thú vị và cùng lúc lại còn được trả tiền. Đó chắc chắn là thời điểm thức tỉnh đối với tôi."
Bất chấp khởi đầu sớm của mình, ông Saito nói không phải cha mẹ ông chỉ bắt ông vùi đầu vào học mà cũng để ông biết tới nhiều hoạt động khác nhau và nói cho con trai biết rõ rằng thành công không chỉ có nghĩa là đạt điểm cao.
Cụ thể là, ông Saito nói, cả các trường ông học và cha mẹ ông đều nhấn mạnh tầm quan trọng của việc làm tình nguyện.
Đó là bài học ông thuộc lòng và kể từ khi bán doanh nghiệp đầu tiên của mình, ông đã cố gắng để hỗ trợ những người muốn đi vào con đường kinh doanh.

Thích chấm điểm

Image captionÔng Saito nói nấu ăn dạy cho bạn kỹ năng linh hoạt và ứng phó trong điều kiện không hoàn hảo.
Ông thú nhận một trong những công việc yêu thích của ông là chấm điểm các kế hoạch kinh doanh và ông đi khắp nơi trên toàn cầu để làm vậy.
Tới nay, ông ước tính, ông đã đánh giá năng lực của chừng 15.000 người trong các cuộc thi kinh doanh.
Nhưng ông tập trung chủ yếu vào quê hương của cha mẹ tại Nhật Bản.
Vào năm 2005, sau khi bán I/O Software, ông về Nhật Bản và lập công ty tư vấn và đầu tư mạo hiểm InTecur.
Ông cũng là cố vấn đặc biệt cho chính phủ Nhật Bản, chuyên về lĩnh vực an toàn mạng.
Ông nói động lực chính của ông là làm cho người Nhật có ý chí khởi nghiệp hơn.
Ngoài tư vấn cho các doanh nghiệp về các vấn đề công nghệ khác nhau, công ty InTecur cũng đặt mục tiêu giúp các doanh nhân trẻ trong ngành công nghệ thành công.
Ông Saito nói văn hóa Nhật Bản vốn coi trọng tuổi tác và kinh nghiệm và điều này gây khó khăn cho các doanh nghiệp trẻ.
"Những người ở độ tuổi 20 không được trao cơ hội. Vì thế tôi thấy mình có nghĩa vụ giúp đỡ thế hệ tiếp theo vì tôi đã được trao cơ hội," ông nói.
Cho tới nay InTecur đã đầu tư vào 24 công ty, trong đó 14 công ty có lãnh đạo là nữ, những người mà ông Saito cũng cho rằng không được chú trọng đúng mức ở Nhật Bản.
Image captionGia đình ông đặt nhiều kỳ vọng vào đứa con đầu lòng.
Ông nói ông cũng tập trung đầu tư vào những người đã từng thất bại.
"Thất bại tại đây [Nhật Bản] là một từ không hay ho. Tôi thì ngược lại. Người ta phải thất bại một lần và có được kinh nghiệm đã, rồi người ta mới biết điểm mạnh và điểm yếu của mình."
Chính những cách nhìn bảo thủ đang bó chặt tinh thần kinh doanh ở Nhật Bản và làm cho đất nước khó phát triển.
Nhưng ông tin rằng mọi thứ đang thay đổi và đây là điều khiến ông hạnh phúc nhất.
"Tôi tự hào nhất là có thể khơi dậy được triển vọng và thấy người ta mang lại những thay đổi thật sự.
"Đây là câu chuyện chưa ngã ngũ nhưng nó đã bắt đầu bén rễ rồi," ông nói.