Đời Sĩ Quan Tiền Sát Pháo Binh: Trên Mặt Trận Dầu Tiếng
1- Lên Dầu Tiếng
Về Bến Cát được ít lâu thì Pháo Đội chúng tôi được lệnh đi Dầu Tiếng. Tiểu Đoàn Trưởng Võ Văn Sáng đã phân phối như sau: Tôi (Thiếu Uý Khôi, Pháo Binh Khoá 14 Thủ Đức) làm Tiền Sát cho Tiểu Đoàn 2/7 mà Tiểu Đoàn Trưởng là Đại Uý Lường (?). Thiếu Uý Kỳ, Pháo Binh Khoá 16 thì được cho làm Sĩ Quan Liên Lạc Pháo Binh bên cạnh Trung Tá Nguyễn Văn Tư, Trung Đoàn Trưởng Trung Đoàn 7 Bộ Binh.
Vì cũng thấy rõ ràng là sự phân phối này hoàn toàn không hợp lý, nên Đại Uý Sáng đã gọi phone cho tôi nói là: “Thiếu úy là sĩ quan đàn anh của Thiếu Úy Kỳ, lẽ ra phải để thiếu úy làm Sĩ Quan Liên Lạc bên cạnh Trung Tá Tư mới đúng, nhưng thiếu úy vừa thông minh lại vừa lanh lẹ hơn, nên thiếu úy hãy chịu khó đi với Tiểu Đoàn 2/7 nhé. Họ sẽ là tiểu đoàn đi mở đường từ Chơn Thành vào Dầu Tiếng, việc này Thiếu Uý Kỳ không thể bằng thiếu úy được đâu”.
Mọi người đều biết chắc là cái lý do mà Đại Uý Sáng đưa ra chỉ là giả tạo, cái lý do chính là bà vợ của cái ông Đại Uý Sáng này rất ghét tôi, tôi đã chụp hình đứa con nhỏ của hai ông bà này khi họ lên Bình Dương thăm pháo đội năm nào, nhưng tôi lại đã không đưa cho ông bà cái hình ấy dù bà ta có hỏi tôi.
Tôi không đưa tấm hình ấy được vì tôi đã bỏ mất nó ở đâu đó rồi, nên bà đã ra lệnh cho ông ấy phải “trù” tôi như trước kia đã không cho tôi đi Bến Súc và lần này thì không cho tôi làm Sĩ Quan Liên Lạc Pháo Binh bên cạnh trung đoàn trưởng Trung Đoàn 7 Bộ Binh. Đại Uý Thái Pháo Đội Trưởng và Trung Uý Thinh cũng như Trung Uý Minh và nhất là các binh sĩ trong toán của tôi đều bất mãn cho tôi, nhưng cũng không ai làm gì được. Riêng tôi thì cũng tốt thôi, tôi không hề hối hận vì đã làm mất lòng bà Tiểu Đoàn Trưởng. Ngay cả ông chồng của bà là ông tiểu đoàn trưởng, tôi cũng chẳng coi vào đâu.
Thế rồi vào một buổi tối, tôi nói là buổi tối vì khi đoàn xe bắt đầu lăn bánh để lên Chơn Thành thì đã thấy mọi nhà trên Bến Cát bắt đầu lên đèn, cả Trung Đoàn 7 Bộ Binh và Pháo Đội chúng tôi đều lên xe, dĩ nhiên là tôi phải đi với Đại Uý Lường. Đoàn xe đi được chừng 15 hay 20 phút thì chúng tôi nghe thấy tiếng súng nổ ở một bên bìa rừng và đoàn xe phải tạm dừng lại chờ lệnh. Chúng tôi ai cũng phân vân không biết là địch nhiều ít thế nào.
Một lúc sau chúng tôi được thông báo là cuộc chạm súng vừa rồi chỉ là do ngộ nhận, quân ta đã bắn lầm vào quân bạn. Toán lính mở đường đã nhìn thấy một vài cái nón tai bèo đang len lỏi ở phía xa trong rừng nên cho rằng đó là tụi Việt Cộng, đâu có biết rằng đó là toán Biệt Kích mà Sư Đoàn đã cho đi mở đường trước! Điều đang trách ở đây là Phòng Hành Quân trên Sư Đoàn đã không thông báo cho Trung Đoàn biết sớm để câu chuyện đáng tiếc khỏi xẩy ra.
Chẳng biết là có bao nhiêu kẻ đã bị thương hay bị chết vì sự thiếu sót vừa nói, chỉ biết là sau đó khi có lệnh cho đoàn xe được tiếp tục di chuyển thì chúng tôi thỉnh thoảng có nghe thấy những tiếng lốp bốp ở dưói gầm xe do bánh xe đã cán vỡ sọ của mấy cái xác chết trên đường. Ai chịu trách nhiệm về những sự việc chết chóc kiểu này đây? Không hiểu là ông Thiếu Tướng Trần Thanh Phong nghĩ thế nào khi được báo cáo về vụ này nhỉ? Mới bắt đầu cuộc hành quân mà đã sui như vậy, không trách được là sau này…
Tới Chơn Thành rồi, chúng tôi phải xuống xe và bắt đầu băng rừng về phía dầu Tiếng. Tiểu Đoàn 2/7 của tôi phải đi mở đường, nghĩa là phải đi trước vừa dò địch, vừa chặt cây, dọn đường cho Bộ Chỉ Huy Trung Đoàn và mấy Tiểu Đoàn khác cùng Pháo Đội của chúng tôi theo sau …và rồi khi đến gần Dầu Tiếng, Tiểu Đoàn 2/7 sẽ dừng lại để chờ mọi người qua mặt, còn mình thì đi sau cùng.
2- Trận mở màn trên Dầu Tiếng.
Chật vật 3, 4 ngày đêm, chúng tôi mới vào được gần Quận Dầu Tiếng. Tới lúc đó Tiểu Đoàn chúng tôi lại phải dừng lại để trở thành Tiểu Đoàn bọc hậu cho Trung Đoàn và mấy Tiểu Đoàn kia cùng Pháo Đội Súng của chúng tôi vượt lên. Đêm thứ nhất khi chúng tôi làm hậu đội thì không có chuyện gì xẩy ra, chỉ đến đêm thứ hai hay thứ ba gì đó, lúc cả Bộ Chỉ Huy Trung Đoàn lẫn pháo đội của chúng tôi đang sửa soạn để hôm sau tiến vào Quận Dầu Tiếng thì có chuyện. Trong các cuộc hành quân, chúng tôi phải thức dậy hay đi ngủ theo mặt trời, cứ khi nào mặt trời bắt đầu ngả xuống là chúng tôi cũng sửa soạn chỗ ngủ và khi nào mặt trời sắp xuất hiện là chúng tôi đã phải thu dọn chăn màn hay nói cho đúng hơn là đã phải dọn dẹp đồ ngủ, như xếp võng và poncho lại, cho vào túi đeo lưng để sẵn sàng đi tiếp. Khoảng hơn 6 giờ tối hôm đó khi Tiểu Đoàn 2/7 chúng tôi sắp sửa ngủ thì mìn chiếu sáng mà chúng tôi đã gài sẵn ở chung quanh vị trí đột nhiên bắn vọt những tia sáng lên, cái đó cho thấy là nghĩa là tụi Việt Cộng đã mò tới và chúng đã vướng phải những cái mìn chiếu sáng kia. Chúng tôi ai nấy đều vội vàng vào tư thế chiến đấu, riêng tôi thì tôi đã phải gọi ngay về Trung Đội Súng tại Dầu Tiếng để xin sẵn sàng yểm trợ, đồng thời tôi cũng báo cho Pháo Đội của tôi lúc đó đang nằm bên cạnh Bộ Chỉ Huy Trung Đoàn để họ đề phòng.
Tôi phải nói thêm là tôi không thể nhờ Pháo Đội này của chúng tôi để yểm trợ chúng tôi được, lúc đó mấy khẩu súng của Pháo Đội chỉ có thể trực xạ để bảo vệ chính mình thôi chứ không thể yểm trợ cho ai được hết vì súng đã chưa có gióng hướng.
Tôi phải nói thêm là tôi không thể nhờ Pháo Đội này của chúng tôi để yểm trợ chúng tôi được, lúc đó mấy khẩu súng của Pháo Đội chỉ có thể trực xạ để bảo vệ chính mình thôi chứ không thể yểm trợ cho ai được hết vì súng đã chưa có gióng hướng.
Anh em binh sĩ của tiểu đoàn có bắn ra những nơi mà mìn chiếu sáng đã bị đụng phải, đây dĩ nhiên chỉ là bắn vu vơ thôi, nhưng không thấy có bắn trả, tình trạng này kéo dài trong khoảng 5 hay 10 phút, khiến cho tôi nghĩ rằng mình không phải là mục tiêu của chúng, chắc chúng định đánh úp Bộ Chỉ Huy Trung Đoàn, do đó tôi gọi ngay về Pháo Đội cho Đại Uý Thái biết cái ý kiến của tôi. Tôi đã nhắc Đại Uý Thái là Đại Uý nên cho Pháo Đội sẵn sàng trực xạ, chúng nó sẽ hỏi thăm đại úy ngay bây giờ đó! Vài phút sau, phải, chỉ vài phút sau thôi là tôi đã nghe thấy có tiếng súng tay nổ ở phiá đó cùng với tiếng súng lớn bắn trực xạ nữa. Thế là tôi quay trở về chỗ ngủ của tôi để ngủ lại.
Sáng hôm sau, mấy tên lính của tôi mới khen tôi:
– Thiếu úy can đảm thật, tối hôm qua bắn nhau như thế mà thiếu úy vẫn ngủ được!
Lúc đó tôi mới trả lời họ:
– Lúc đó, nếu tao không ngủ thì còn làm được gì nữa đây, khi chúng đã gần như trộn lộn vào với chúng ta như vậy rồi. Lúc đó chẳng thể nào dùng Pháo Binh của mình được mà là phải dùng súng tay thôi, cái đó là việc của Bộ Binh, chỉ khi nào nó tới được chỗ này thì lúc ấy tao mới phải thức dậy chứ (sự thực thì tôi ngủ được là vì tôi rất dễ ngủ. Ở trong Đại Học Xá Minh Mạng mà không dễ ngủ thì chỉ có chết thôi. Nằm trong phòng mà đèn để sáng suốt đêm, thỉnh thoảng lại lào xào tiếng xoa mạt chược cộng với tiếng bàn tán ầm ĩ của ít nhất là bốn tay chơi bài thành ra không thể không dễ ngủ và do đó, dần dần thành quen thôi).
Thế rồi cả trung đoàn chúng tôi sửa soạn kéo nhau vào Quận Dầu Tiếng. Trong khi sửa soạn tiến vào trong quận, đại úy tiểu đoàn trưởng Tiểu Đoàn 2/7 có nói với chúng tôi (anh em trong Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn) là: “Chúng ta sắp có được một cái may lớn lắm, tao không hiểu là may như thế nào, nhưng chắc chắn là …rất may”.
Tụi tôi có hỏi là “Tại sao đại úy lại nói thế?”
Ông ta trả lời rằng “Tao đã kinh nghiệm nhiều lần rồi. Mỗi khi tao nằm mơ thấy một giấc mơ tương tự thì lần nào cũng gặp một cái may lớn. Tao nghĩ là trong mấy ngày tới chúng mình sẽ có được một cái may đặc biệt và bất ngờ”
Lúc bấy giờ tôi mới nói là: “Vào Dầu Tiếng rồi thì tiểu đoàn mình được nghỉ lại ở đó trong khi mấy tiểu đoàn kia phải tiếp tục đi nữa, như vậy là chúng mình sẽ gặp may rồi chứ còn gì nữa!”
Đại úy lắc đầu, nói rằng “Cái chuyện tiểu đoàn mình được nghỉ ở DầuTiếng thì là chuyện dĩ nhiên rồi, cái đó đã được định từ trước, đã có ghi sẵn trong Dự Lệnh Hành Quân. Cái may sắp tới của chúng mình là cái may khác cơ! Cái may mà chúng ta sắp gặp không phải là cái vụ chúng mình được nghỉ đâu”.
Nghe được lời khẳng định của Đại Uý như vậy, chúng tôi đều nghĩ rằng nếu đã chắc chắn là sẽ gặp được một cái may lớn thì tốt rồi còn phải thắc mắc làm gì nữa. Đã là sẽ gặp may thì gặp cái may nào mà chả được! Và với tinh thần vui vẻ nhờ những lời nói trên của Đại Uý Tiểu ĐoànTrưởng… chúng tôi tiến vào trong quận.
Vào đến Dầu Tiếng rồi là Tiểu Đoàn 2/7 của chúng tôi được chính thức cho nghỉ tại quận vài ngày và chờ lệnh mới, đúng như đã định.
Vào được trong quận và thu xếp xong chỗ nghỉ rồi, tôi mới đi sang Pháo Đội để hỏi thăm sự việc tối hôm trước, lúc ấy tôi mới biết được những chuyện như sau: Đại Uý Thái bị thương và đã được tản thương đi rồi, Thiếu Uý Kỳ thì không việc gì hết, nhưng chúng tôi đều không biết tại sao mà Tiểu Đoàn 5 Pháo Binh lại cho Đại Uý Giỏi, Tiểu Đoàn Phó lên thay làm Sĩ Quan Liên Lạc Pháo Binh bên cạnh Trung Tá Tư, còn Th.Uý Kỳ thì được điều đi sang một mặt trận khác, đi làm Sĩ Quan Tiền Sát cho Tiểu Đoàn nào đó mà nay thì tôi đã không còn nhớ được nữa.
Đêm hôm trước tôi đã ngĩ rằng Đại Uý Thái sẽ báo cáo lên Tiểu Đoàn cũng như báo cáo lên Phòng Hành Quân Sư Đoàn về cái công của tôi là đã báo trước sự tấn công của Việt Cộng và đã đề nghị họ sẵn sàng trực xạ nên mới đẩy lui được tụi Việt Cộng, nhưng nay thì tôi đã không có được cái may mắn đó nữa rồi, Đại Uý Thái đã bị thương và Trung Uý Minh tạm thời lên làm Quyền Pháo Đội Trưởng.
Về Thiếu Uý Kỳ đã được đưa đi nơi khác, thì mấy tên lính của tôi có nói với tôi rằng: “Rồi Thiếu Uý xem, tối nay Ông Kỳ lại chạy nữa cho mà coi!”
Và đúng như vậy, tối đó chúng tôi lại được nghe thấy tiếng của Thiếu Uý Kỳ trong máy đang cuống quýt gởi điện văn xin tác xạ. Tiểu Đoàn của anh chàng này lại đang bị tấn công!
Sau khi về Pháo Đội hỏi thăm mọi anh em xong, tôi mới thả bộ ra phố chợ Dầu Tiếng chơi. Phố này chỉ có một dẫy nhà nằm dài ở bên hông chợ, chợ ở đây thì nhỏ thôi. Hàng hóa thì không có gì mấy, nhưng nay thì lính tráng đầy đường. Mấy quán nước, hàng ăn đều chật ních những người là người, mà toàn là lính trận! Trong những quán nuớc này, có một quán được mấy ông Sĩ Quan mới tới chịu khó chiếu cố đến nhiều nhất, đó là quán của cô Dung. Cô này trắng trẻo và khá đẹp. Dĩ nhiên là Trung Tá Tư, Đại Uý Giỏi của tôi và Y Sĩ Trung Uý Nhất cũng vào quán này, tôi thì đã ra hơi muộn nên không còn chỗ nào để vào ngồi nữa. Thôi thì để hôm sau vậy, tôi đã nghĩ thế. Nhưng chỉ ít lâu sau tôi lại nghe thấy tiếng của một người lính trong quận nói với một người lính của Trung Đoàn 7 Bộ Binhh, một người bạn của anh ta rằng:
– Bộ mày lại muốn hy sinh vì Tổ Quốc hay sao mà muốn dính vào con Dung này. Nó đã có 1 đứa con trai với một thằng Tầu rồi, nhưng thằng Tầu đó đã bỏ nó từ lâu, và sau này anh chàng lính tráng nào mà định sờ vào nó là đều được Tổ Quốc ghi ơn hết. Đầu tiên là một đại úy, sắp đến ngày ông ta cưới nó thì được lệnh đi hành quân và rồi ông ta đã đi luôn. Sau đó có một chuẩn úy trẻ, anh chàng này mới chỉ muốn cưới cô ta thôi nhưng cũng lại lãnh Tử Thương Bội Tinh! Ở đây ai mà chẳng thấy rằng cô ta quả là đẹp nhất quận này, nhưng có ai mà dám tính đến một chuyện gì với cô ta đâu.
Hôm sau, tôi đã cố tình ra sớm nên đã vào được quán nước của cô Dung này. Cô ta là người Bắc, nhưng đã được sinh trưởng trong Nam. Tôi thấy cô ta quả thật là vừa xinh đẹp lại vừa dễ thương, ăn nói rất dịu dàng thế mà trời lại bắt cô ta chịu một số phận trớ trêu đến thế. Không biết sau này khi đã có thêm được một vài tuổi nữa cô ta có thoát khỏi được cái số phận hẩm hiu này không!
Trong mấy ngày này, tôi cũng đã gặp được Thiếu Úy Phạm Oanh, Sĩ Quan Tiền Sát của Trung Đội đóng ở đây. Thiếu Uý Oanh xuất thân khóa 13 Pháo Binh nên sắp được giải ngũ. Chính anh Oanh này sẽ đưa tôi vào Trường Trung Học Nguyễn Trãi bên Khánh Hội sau này, khi tôi bị tái ngũ.
3- Trung Sĩ Bường của Pháo Đội chúng tôi bị chết.
Tới tảng sáng ngày thứ ba trên quận Dầu Tiếng thì chúng tôi bị pháo kích. Bộ binh thì không sao nhưng Pháo Binh của chúng tôi thì có chuyện. Trung Sĩ Bường thuộc Trung Đội của Trung Uý Minh đã bị trúng một mảnh đạn vào tim nên đã chết.
Tới tảng sáng ngày thứ ba trên quận Dầu Tiếng thì chúng tôi bị pháo kích. Bộ binh thì không sao nhưng Pháo Binh của chúng tôi thì có chuyện. Trung Sĩ Bường thuộc Trung Đội của Trung Uý Minh đã bị trúng một mảnh đạn vào tim nên đã chết.
Về cái chết của Trung Sĩ Bường này thì Trung Uý Minh có nói với chúng tôi là: “Đúng là cái số của nó bị chết thật. Trước ngày dời Bến Cát để lên đường, Trung Sĩ Bường đã được phép về thăm nhà và thường thì tên này luôn luôn tìm cách trốn hành quân, nên tôi đã nghĩ là hắn sẽ cố tình trễ phép để được ở lại Bến Cát, thế mà lần này hắn lại lên đúng hẹn kịp dự cuộc hành quân này để rồi bị chết. Hơn nữa, hắn lại sắp được giải ngũ đấy”.
Lúc ấy Trung Sĩ Nhất Hao A Dưỡng cũng cho mọi người biết là: “Tôi và Trung Sĩ Bường đã cùng nằm trên một tấm ván kê sát cái xe Truyền Tin mà tôi lại nằm ngoài nữa trong khi anh Bường thì nằm trong. Khi nghe tiếng nổ tôi đã vội vàng lăn xuống đất, chui vào gầm xe để tránh đạn, chui được vào trong gầm xe rồi, tôi không thấy Trung Sĩ Bường nhẩy xuống mà vẫn nằm yên trên ván. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng tên này ngủ say thực. Tôi đâu có ngờ! Thật ra thì đạn đã nổ và mảnh đạn đã ghim vào người Trung Sĩ Bường rồi, tôi mới lăn xuống đất.Tôi đã thật may vì tôi thì nằm ở ngoài, thế mà tôi thì không sao trong khi anh ấy lại nằm ở bên trong, sát cái xe Dodge Truyền Tin thế mà lại bị chết!”.
Sau mấy ngày nghỉ ở Dầu Tiếng, Trung Đoàn 7 Bộ Binh lại tiếp tục cuộc hành quân. Chiều hôm đó Trung Đoàn trừ (vì Tiểu Đoàn 2/7 chúng tôi được nghỉ lại ở Dầu Tiếng) lên đường vào làng 13, Pháo Đội B thì tạm thởi nằm tại chỗ để yểm trợ cho cuộc di chuyển, vào khoảng 7 giờ sáng hôm sau mới lên đường để bắt tay với Trung Đoàn trên làng 13.
Vào chừng 6 giờ sáng hôm sau thì dân chúng ở trong quận nghe thấy có tiếng súng nổ ran về phía làng 13. Chúng tôi biết ngay là đụng độ lớn đã xẩy ra nơi đó. Không biết rằng lúc này có ai ở Trung Đoàn gọi về xin bắn không. Nhưng nếu có thì cũng chỉ có 2 khẩu đại bác của Quận Dầu Tiếng là có thể thỏa mãn được thôi, 4 khẩu súng của Pháo Đội B/5 Pháo Binh thì không thể làm gì được vì đã được xếp càng móc vào xe và đã ra đường để sửa soạn di chuyển.
Ngay lúc đó chúng tôi đã thấy là tụi Việt Cộng đã tính toán thật hay về giờ giấc, chúng không cần phải pháo kích vào Pháo Đội làm gì mà vẫn làm câm họng được 4 khẩu súng cơ hữu của Trung Đoàn. Phải tới nửa giờ sau Trung Uý Minh mới ra lệnh cho súng trở lại vị trí cũ, rồi cho gióng hướng lại, nhưng hình như chẳng có ai gọi về xin bắn cả. Một lúc sau chúng tôi mới thấy có phóng pháo cơ và Phi Cơ L-19 bay lên. Phóng pháo cơ thì lên để dội bom quanh làng 13 còn phi cơ quan sát L-19 thì lên thay các Tiền Sát viên dưới đất để tìm tọa độ thích hợp, gửi về cho súng đại bác ở Dầu Tiếng tác xạ.
Mặc dầu rằng trên nguyên tắc thì Tiểu Đoàn 2/7 chúng tôi được nghỉ, nhưng gặp trường hợp này thì ai trong chúng tôi cũng biết rằng cái phép nghỉ đó coi như bị hủy rồi, nên chúng tôi vội vã sửa soạn súng đạn để chờ lệnh lên đường. Nhưng ngay ngày hôm ấy, chúng tôi không nhận được bất cứ một cái lệnh nào. Chỉ ngày hôm sau chúng tôi mới có lệnh tiến vào làng 13. Tới lúc đó chúng tôi mới biết rằng gần như tất cả Trung Đoàn trừ, gần 800 người, đã bị tiêu diệt. Về Bộ Chỉ Huy của Trung Đoàn thì ít ra tôi cũng được biết Trung Tá Nguyễn Văn Tư, Trung Đoàn Trưởng Trung Đoàn 7 Bộ Binh cùng với Đại Uý Pháo Binh Giỏi, Trung Uý Y Sĩ Nguyển Văn Nhất đều đã bị bắn chết. Chết chung trong đám này còn có 2 cô gái, thực ra là 2 con điếm mà Trung Tá Tư đã mang theo. Sau này tôi được nghe đồn rằng mấy cô này bị Việt Cộng bắn vì chúng cho rằng 2 cô đó là 2 cô Cán Bộ Hộ Lý.
REPORT THIS AD
Trong trận này Sư Đoàn 5 Bộ Binh bị mất một số khá lớn quân nhân, từ Trung Tá đến Binh Nhì. Cũng chỉ sau trận này, mọi người mới vỡ lẽ ra rằng tên nội tuyến chính là tên trung sĩ Truyền Tin của Sư Đoàn, vì ngay sau đó tên trung sĩ này trốn luôn. Thảo nào mà mọi chi tiết của cuộc hành quân đều bị bên địch biết hết (đến đây, tôi nhớ lại vụ ông Tướng Trần Thanh Phong ngày xưa, đã tức mình vì bị một tên lính nào đó chửi đổng trên Chiến Khu Đ, nên đã ra ngay một cái lệnh miệng bắt Trung Đoàn 8 cùng với Đại Đội 5 Thám Báo chúng tôi phải ở lại thêm một ngày, khiến tất cả chúng tôi đã thoát được một trận phục kích quy mô. Lẽ ra, thông minh một chút thì sau nhận được báo cáo về việc chúng tôi có nhìn thấy những hố cá nhân đã được của tụi nó đào sẵn và chỉ ít lâu sau là có cuộc tao ngộ chiến hôm đó, thì toàn thể những sĩ quan trong Bộ Tham Mưu của Sư Đoàn cũng như ông Tướng Tư Lệnh phải để ý xem là tại sao chứ!
Các ông phải tự hỏi là: “Nếu đoàn quân đã ra về theo đúng như dự lệnh thì chuyện gì sẽ xẩy ra? Có phải là cả đoàn quân đã bị tiêu tùng rồi không?” Và chỉ vì ở lại thêm một ngày theo lệnh miệng, không có trong dự lệnh, nên đoàn quân mới thoát được một cuộc phục kích lớn.
Có tự hỏi như thế thì các ông mới biết rằng mọi quyết định gì của Sư Đoàn mà đã qua hệ thống Truyền Tin thì cũng đã bị nội tuyến thấy hết rồi. Như thế thì phải chịu khó báo ngay cho an ninh để họ điều tra tìm ra tên nào là nội tuyến chứ! Mặc dù không được học về an ninh nhưng ngu dốt như tôi thì cũng thấy là ông Tướng có thể loại ngay những người đi theo mình vào Chiến Khu Đ hôm đó khỏi danh sách những kẻ bị nghi ngờ. Còn lại thì dễ thôi.
Lệnh Hành Quân thông thường sẽ phải qua những tay nào, sau đó ra vài cái lệnh giả, rồi theo dõi thì có ngay kết qủa chứ có khó gì. Nhưng nói đi thì phải nói lại, đầu óc của ông Tướng cùng như của mấy ông Tá trong Ban Tham Mưu của ông này thì làm sao có thể có được một ý kiến nào gọi là sáng suốt đây.
Trong trận Dầu Tiếng này, không những địch có tin chính xác về mọi chi tiết về cuộc hành quân mà chúng còn nghiên cứu kỹ cả cái thói quen bê bối của cái ông Trung Đoàn Trưởng Nguyễn Văn Tư nữa, nên chúng đã tấn công đúng lúc, khi mấy khẩu súng đã ra đứng trên đường, chờ di chuyển. Còn binh sĩ của Trung Tá trên làng 13 thì có người chưa kịp xỏ chân vào đôi bottes de saut, có người còn đang đánh răng… tất cả gần như chưa kịp thu dọn đồ ngủ. Như vậy thì còn đánh đấm làm sao được nữa!
Khi Sư Đoàn cho phi cơ lên thì bọn Việt Cộng đã coi như thanh toán xong chiến trường và chúng đã phần lớn rút đi, chỉ còn lại một số nhỏ chưa kịp rút mà thôi.
Ngày hôm sau, Tiểu Đoàn 2/7 chúng tôi mới chính thức được lệnh tiến về làng 13 để diệt những tên địch còn sót lại. Lúc này Đại Uý Tiểu Đoàn Trưởng của chúng tôi mới nói là: “Các ông thấy chưa, tôi đã nói là mình sẽ gặp một cái hên lớn mà! Nếu mình cùng đi với Trung Đoàn thì chắc hôm nay tụi mình cũng đã bị tiêu tùng rồi”. Lúc đó chúng tôi mới thấy được cái may mắn lớn của mình.
Rồi ngay ngày đầu khi tới làng 13 chúng tôi đã bắt được một tên Việt Cộng, tên này đã bị mù cả hai mắt. Ông trung sĩ của tiểu đoàn lấy giây dù trói tay hắn lại một cách hơi thô bạo nên đã bị tên Việt Cộng này hằn học mắng cho là: “Tôi cũng là chiến sĩ như các anh mà các anh đối xử thế này à!”. Tụi tôi ai cũng nóng mắt vì câu nói này nhưng chẳng ai trả lời hắn cả và vẫn để ông trung sĩ kia trói chặt hắn lại, không ai mềm lòng vì hắn bị mù đâu. Đối với tụi Việt Cộng vừa ngu xuẩn, vừa dã man này, thì nếu mình sơ hở một chút là khốn nạn với chúng nó ngay. Dắt tên đó đi theo mình thì mình phải trói hắn lại, nhưng có thể để cho hắn ở bên cạnh mình qua đêm không nhỉ? Đại úy tiểu đoàn trưởng có hỏi ý chúng tôi thì đượcThiếu Uý Ban Ba cho biết là không thể cho cọp ở bên mình được và anh ra hiệu cho ông trung sĩ đem hắn ra xa, bắn bỏ. Lúc đó chúng tôi đều nghĩ là nếu mình thương hại nó thì ai thương hại mấy trăm đồng bạn của mình vừa bị chúng tàn sát đây, hơn nữa dắt hắn đi theo thì có khi mình cũng bị hắn tìm cách giết luôn nữa không biết chừng.
Những ngày sau thì không có chuyện gì đáng kể xẩy ra khi chúng tôi phải ngày ngày đi loanh quanh mấy làng 12 rồi làng 13, làng14, để làm gì nữa đây! Tụi chính quy Việt Cộng thì đã rút đi ngay từ sau khi chúng thành công lớn rồi, đâu còn lại ai nữa mà tìm. Tụi du kích thì lại càng dấu mặt đi chứ chúng đâu có dại gì mà dở thêm trò gì ra lúc này. Chúng biết là sư đoàn sẽ điều động môt lực lượng lớn mạnh lên để trả thù, nên mấy tên du kích này chắc chắn là đã có lệnh nằm im rồi. Nằm im nghĩa là không quấy rối thôi chứ không phải là không theo dõi quân ta.
Thực vậy, trong khi Tiểu Đoàn 2/7 chúng tôi đi loanh quanh mấy làng 12, 13, 14 như vây thì luôn luôn chúng tôi thấy mấy cô gánh qùa bánh, báo chí đi theo để bán cho chúng tôi. Tôi đã nêu nhận xét này với Đại Uý Tiểu Đoàn Trưởng, nhưng ông ta cũng chịu thôi, không có cách nào cấm họ không theo chúng tôi được. Thành ra chúng tôi cũng phải lờ đi, chỉ bảo nhau là phải có ý tứ, không những chính mình mà còn phải bảo cả lính của mình là phải kín miệng, không được nói gì với những cô bán hàng này về sự đi đâu, về đâu và vào giờ nào, ngoài ra còn nếu có thể, thì cố thử dò xem tụi Việt Cộng bây giờ đang ở đâu và còn đang tính gì nữa.
Cuối cùng thì Tiểu Đoàn 2/7 cũng được cho trở về Bến Cát để nghỉ, vì chỉ mấy hôm sau, Tiểu Đoàn 2/8 với Đại Úy Của và môt Trung Đoàn lính Mỹ lên Dầu Tiếng.
Tiểu Đoàn 2/7 thì được cho nghỉ, nhưng tôi thì lại được chuyển sang làm Sĩ Quan Tiền Sát cho Đại Úy Của, Tiểu Đoàn Trưởng của Tiểu Đoàn 2/8, mới được phái lên. Cùng với Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn, tôi tiến vào một cái biệt thự bỏ trống, khá lớn và khá đẹp của “Tây Đồn Điền”, tôi vào ngay cái phòng chính và chiếm một chỗ rất đẹp trong phòng để sửa soạn làm chỗ ngủ. Xếp dọn vừa xong thì Đại Uý Của bước vào, sau khi nhìn ngắm quanh phòng một chút, ông ta ra lệnh cho tôi tìm chỗ khác mà làm nơi ngủ, để chỗ đó lại cho ông ta. Dĩ nhiên là tôi phải bỏ lại chỗ đó, nhưng tôi rất bực vì cái giọng lớn lối ra lệnh của ông ta nên tôi thu dọn vật dụng của tôi xong, là tôi kéo 2 tên lính của tôi trở về vị trí đóng quân của Pháo Đội tôi ngay. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng khi Tiểu Đoàn này di chuyển thì tôi sang để đi theo cũng vừa vì Pháo Đội của tôi và Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn 2/8 này chỉ cách nhau chưa tới 100 mét.
Mấy hôm sau, tôi được Thiếu Uý Mai văn Phú, cùng Khóa 14 Pháo Binh với tôi, đã theo Trung Đoàn 8 lên. Chỉ không biết là anh làm Tiền Sát cho Tiểu Đoàn nào. Anh Phú này cho biết là: “Ông Của không còn thương bạn như xưa nữa đâu”. Thiếu Uý Phú này đã được biết là Đại Úy Của đã từ lâu rất thích tôi vì cái khả năng bắn nhanh, bắn chính xác của tôi, nay thấy ông ta không thích tôi nữa nên mới nói cho tôi hay.
Tôi đã trả lời Thiếu Úy Phú: “Ông ấy thương hay không thương tôi thì mặc xác ông ấy. Tôi đâu có cần ai thương đâu. Mà ông ấy có thương thì tôi được cái lợi gì đây? Trong mọi cuộc hành quân thì chính ông ấy phải nhờ tôi, chứ tôi đâu có nhờ gì ông ấy. Tôi đâu phải là đấy tớ của ông ấy đâu mà ông ấy muốn tôi phải làm cái này, cái nọ là tôi phải răm rắp làm theo. Tôi đâu có xin đi lính để cho ông ấy sai bảo. Về vấn đề chỗ ngủ thì nếu ông ấy đừng ra lệnh mà nói với tôi lịch sự một chút thì tôi cũng sẵn sàng nhường cái chỗ đó lại chứ giữ làm gì, nhất là tất cả chúng mình chỉ ở tạm đây ít lâu thôi chứ có phải là ở dài hạn đâu. Ông ấy đâu có biết rằng tụi mình chỉ chịu phục tùng cái “cấp bậc”của ông ấy trong lúc hành quân thôi, chứ cá nhân các quan lớn như ông ta thì chúng mình đâu có coi ra cái quái gì!”.
Tôi biết có nhiều tên hãy còn ngớ ngẩn. Ở ngay trong Pháo Binh mình chứ đâu xa, ỷ vào sự đã được đi lính trước, ỷ có cấp bậc cao hơn, nên đã tự cho là bậc thầy và gọi tụi mình là đệ tử nữa đấy! Tôi đã từng nghe thấy một tên Trung Tá Pháo Binh nói với ông Tướng Pháo Binh nào đó của hắn là: “Tôi có một tên đệ tử sang được Mỹ này, đã đi học lại và lấy được cái bằng …gì đó”. Ông ta muốn nói tới tôi đó. Ông ta tự coi là “Sư Phụ của tôi”. Nhưng ông ta đâu có dạy tôi cái gì đâu. Hơn nữa về kinh nghiệm chiến trường thì liệu ông ta có hơn tôi được không? Ông ta đi lính từ thời Pháp mà vào thời đó thì chỉ những Đại Úy hay Trung Úy nhiều kinh nghiệm mới được cử làm Đề Lô, còn những Thiếu Úy mới ra trường như ông ta lúc đó thì lại chỉ nằm nhà với súng thôi, mà trong khi đó thì các Chuẩn Úy Pháo Binh mới ra trường sau này lại là những kẻ phải đi với Bộ Binh ra mặt trận. Vì thế các Chuẩn Úy này chắc chắn là có nhiều kinh nghiệm xương máu hơn các Sĩ Quan Pháo Binh cấp cao như ông Trung Tá kể trên chứ. Về vấn đề này thì ai là Sư Phụ của ai đây? Trong khi thực ra ông ta chỉ vì lớn hơn 1 hay 2 tuổi nên đã được đi lính sớm hơn tụi tôi, rồi vì chịu cơm nhà binh nên đã không xin giải ngũ và cuối cùng lên được chức Trung Tá để bây giờ lên mặt với mọi người.
Hình như tôi chỉ đi với ông Đại Úy Của này đâu có 2 hay 3 trận ở trên Dầu Tiếng này thôi thì phải, vì mấy cuộc hành quân quanh vùng sau đó đều do một Trung Đoàn Mỹ, cũng được đưa lên tăng cường gần như cùng một lúc với mấy Tiểu Đoàn của Trung Đoàn 8 Bộ Binh.
Nói đến Trung Đoàn Mỹ này, tôi lại nhớ đến tinh thần chiến đấu và quân kỷ của họ. Nhiều người đã nói rằng: “Tụi lính Mỹ rất nhát gan trong các cuộc đụng trận.” Theo tôi thấy thì những người nào nói như vậy chỉ là những kẻ ăn ốc nói mò, chính bản thân tôi đã từng thấy tinh thần cao của các toán cố vấn Mỹ trong rất nhiều cuộc đụng trận ác liệt với Việt Cộng.
Hình như tôi chỉ đi với ông Đại Úy Của này đâu có 2 hay 3 trận ở trên Dầu Tiếng này thôi thì phải, vì mấy cuộc hành quân quanh vùng sau đó đều do một Trung Đoàn Mỹ, cũng được đưa lên tăng cường gần như cùng một lúc với mấy Tiểu Đoàn của Trung Đoàn 8 Bộ Binh.
Nói đến Trung Đoàn Mỹ này, tôi lại nhớ đến tinh thần chiến đấu và quân kỷ của họ. Nhiều người đã nói rằng: “Tụi lính Mỹ rất nhát gan trong các cuộc đụng trận.” Theo tôi thấy thì những người nào nói như vậy chỉ là những kẻ ăn ốc nói mò, chính bản thân tôi đã từng thấy tinh thần cao của các toán cố vấn Mỹ trong rất nhiều cuộc đụng trận ác liệt với Việt Cộng.
Trong trận tôi đi với Đại Đội 5 Thám Báo mà tôi đã kể ở trên, khi cả Trung Đoàn 8 lẫn Đại Đội 5 Thám Báo bị tụi Việt Cộng nổ súng ở 3 mặt, thì mấy người trong ban Cố Vấn Mỹ đã anh dũng làm nhiệm vụ của họ, để rồi một Trung Úy Cố Vấn bị chết và một Hạ Sĩ bị thương nặng. Họ đã chẳng tỏ ra nhút nhát một chút nào hết.
Ngày trước, khi tôi làm Sĩ Quan Tiền Sát cho Tiểu Đoàn 33 Biệt Động Quân, tôi đã để ý và thấy rằng trong bất cứ cuộc đụng độ nào, khi nghe thấy tiếng súng nổ ở phía trước là toàn thể Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn đều ào lên để nhận định tình hình hầu lấy quyết định. Tiểu Đoàn Trưởng, Tiểu Đoàn Phó, Thiếu Úy Ban 3 và toán Tiền Sát Pháo Binh của tôi thì phải nhào lên ngay đã đành, mà toán Cố Vấn Mỹ cũng hối hả chạy lên chứ họ nào có chịu thua ai đâu! Như vậy chứng tỏ là tinh thần của họ rất cao chứ không phải như ai đó đã nói nhảm.
Còn về kỷ luật của họ thì tôi nghĩ lại mà cảm thấy thật là xấu hổ cho tinh thần quân kỷ của mình. Trong bản doanh của Mỹ, chúng ta có thể trông thấy một Trung Sĩ ghé đít ngồi lên mép bàn giấy của một vị Trung Tá để nói chuyện gì đó khi ông Trung Tá này đang ngồi trong bàn giấy của ông ta. Chịu khó để ý một chút, chúng ta sẽ thấy rằng lúc đó họ đang nói chuyện với nhau trong tư cách bạn bè hay ít nhất đó là một câu chuyện riêng tư, không dính dáng gì tới công vụ hết, trái lại khi nói đến công vụ thì lại khác, lúc viên Trung Sĩ nọ vì công vụ, phải gặp một vị Thượng Sĩ thôi, thì cũng phải đứng nghiêm, dơ tay chào kính hẳn hoi, rồi sau đó muốn trình bầy cái gì thì mới trình bầy.
Trong các cuộc hành quân, chúng tôi được lệnh là không được nằm trong nhà dân mà phải nằm ở ngoài đất trống, nhưng trong thực tế thì ít nhất bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn của chúng ta luôn luôn ngồi nghỉ trong một ngôi nhà nào đó cho mát. Quân đội bạn thì khác. Họ lúc nào cũng thi hành những mệnh lệnh ấy một cách triệt để. Hồi ở trên Dầu Tiếng tất cả chúng tôi đều đã thấy cảnh một Trung Tá Mỹ chịu ngồi, hoặc đứng cạnh một cái máy truyền Tin trong suốt mấy giờ liền (phiên trực của ông ta?) dưới một tấm vải dù ở trên đầu, ngay giữa đồng trống dưới trời nắng nực oi ả, nhiệt độ vào khoảng 40 độ C hay 104 độ F hay hơn, với quân phục gần như đầy đủ, có nghĩa là chỉ không mặc áo trận thôi, nhưng vẫn có mặc áo thung (T Shirt) ở trong.
Thêm vào đó, lính Mỹ còn có tinh thần đáng ca ngợi là họ không bao giờ coi binh sĩ miền Nam Việt Nam như những kẻ dưới tay như kiểu quân đội Pháp đã coi thường những người lính khố xanh, khố đỏ của chúng ngày xưa. Thật vậy đã có nhiều lần, tôi thay mặt cho Pháo Đội sang họp hành quân bên Trung Đoàn bạn. Khi xe của tôi tới cổng trại, tôi nhẩy xuống đất, chưa kịp nói gì thì anh lính Mỹ gác cổng đã bồng súng lên nghiêm chỉnh chào tôi dù anh ta biết tôi chỉ mang cấp bậc Thiếu Uý.
Với sự can thiệp của quân lực bạn, chúng tôi được rảnh rỗi nên tôi và anh bạn Phú mới gặp nhau (Nghe nói là sau biến cố Tết Mậu Thân, anh Phú cũng đã bị tái ngũ và cũng đã được biệt phái về dạy học như tôi, chỉ không biết là anh có sang được Mỹ này hay không thôi)
Lúc này Pháo Đội B của tôi ra đóng ở ngoài Quận phía đi ra làng 13. Pháo Đội tôi đóng ở một bên, bên kia đường là Bộ Chỉ Huy của Lữ Đoàn hay Trung Đoàn Mỹ (Tôi cũng không rõ). Lúc này Pháo Đội Trưởng, Đại Úy Thái của chúng tôi đã trở lại Dầu Tiếng, nhưng chúng tôi lại gần như không có việc gì làm vì quân đội bạn đã không dùng đến Pháo Binh. Làm gì còn Việt Cộng nữa mà phải dùng đến đạn pháo!
Lúc này Pháo Đội B của tôi ra đóng ở ngoài Quận phía đi ra làng 13. Pháo Đội tôi đóng ở một bên, bên kia đường là Bộ Chỉ Huy của Lữ Đoàn hay Trung Đoàn Mỹ (Tôi cũng không rõ). Lúc này Pháo Đội Trưởng, Đại Úy Thái của chúng tôi đã trở lại Dầu Tiếng, nhưng chúng tôi lại gần như không có việc gì làm vì quân đội bạn đã không dùng đến Pháo Binh. Làm gì còn Việt Cộng nữa mà phải dùng đến đạn pháo!
Ngày ngày, mấy sĩ quan chúng tôi chỉ để một người ở nhà với súng còn thì lấy xe ra chợ Dầu Tiếng chơi. Quận Dầu Tiếng này nằm bên cạnh một con sông khá rộng thành ra Công Binh đã phải thiết lập một cây cầu dã chiến để cho xe qua bờ bên kia, vùng đất của một cái xã nào đó của Quận. Tôi đã lái xe Jeep sang cái xã đó, nhưng lúc về thi Trung Úy Thinh (mới lên Trung Úy một ít lâu, ở trên Dầu Tiếng này) đòi lái về để trổ tài lái xe trên 2 tấm sắt bắt qua sông, mỗi tấm chỉ rộng đâu chừng 50 cm.
Tuy không phải là dân Tâm Lý Chiến nhưng tôi và Trung Úy Minh cũng la cà vào chơi với những thư ký của đồn điền, hỏi thăm tình hình sinh hoạt của họ. Rồi có một hôm, vợ chồng một nhà nọ có hỏi ngược lại về cách sống của chúng tôi thì Tr. Úy Minh có nói là ăn uống thì hàng quán ở Quận này đã đủ sức cung cấp mọi thứ cho tất cả chúng tôi chỉ có điều là chúng tôi hơi thiếu nước để tắm thôi. Nghe nói thế, hai vợ chồng chủ nhân gia đình này vội nói ngay là “Trung Úy và Thiếu Úy cứ việc ngày ngày tới nhà này mà tắm, ở đây chúng tôi có nhà tắm khá tiện nghi cho quý vị dùng, đừng ngại gì hết”. Qủa là nhà tắm của họ có đầy đủ vòi sen, bồn tắm, chỉ không có nước nóng, nước lạnh thôi. Nhưng ở miền Nam Việt Nam này thì cần gì nước nóng cơ chứ!
Thế là từ đó hai chúng tôi thường lại đó để tắm. Quý vị nên hiểu cho rằng Pháo Đội chúng tôi phải đóng ở một nơi trống trải, không có cây cối gì hết nên rất nóng nực mà nước lại phải lấy về từ khá xa, thành ra chúng tôi muốn dùng một cách không phí phạm, do đó có thể nhờ được một nguồn nước ở nơi khác là 2 chúng tôi sẵn sàng ngay.
Tôi nói là 2 chúng tôi, như vậy nghĩa là không có Trung Úy Thinh, anh này có đến chơi nhà đó một vài lần, thấy nhà đó có con gái nên giữ ý không đến tắm, hắn có nói điều này cho chúng tôi biết, nhưng tôi và Trung Úy Minh có bảo hắn rằng hắn đã quá cẩn thận, vì cô gái kia chỉ là một đứa nhỏ mới chừng 12, 13 tuổi, mà trẻ Việt Nam 12, 13 tuổi thì hãy còn qúa nhỏ, việc gì mà phải quá giữ ý như vậy!
Những ngày về sau, tuy rằng không có chuyện gì xẩy ra thêm nữa nhưng chúng tôi vẫn phải ở lại cái đất Dầu Tiếng này chờ các quan trên tìm quyết định. Chúng tôi, nói đúng hơn là Pháo Đội của chúng tôi, rốt cuộc đã phải ăn Tết ở trên Dầu Tiếng này.
Trong một tháng trước Tết, chúng tôi có nhận đựơc một Công Điện từ Tiểu Đoàn 5 Pháo Binh đánh lên, nói là: “Sĩ Quan nào muốn sang Pháo Binh Dù thì ghi tên”. Quên rằng mình đã nộp đơn xin giải ngũ từ mấy tháng trước, tôi vội gọi ngay cho Hiệu Thính Viên của Tiểu Đoàn yêu cầu ghi tên tôi vào danh sách đó nhưng anh ta vừa cười vừa nói rằng: “Thiếu úy cần gì phải sang Pháo Binh Dù nữa, thiếu úy dù từ lâu rồi còn gì”.
Qua Tết được vài ngày, tôi nhận được Ccông điện gọi về trình diện tiểu đoàn để nhận lệnh thuyên chuyển sang Tiểu Đoàn 221 Pháo Binh tại KonTum. Điều đó có nghĩa là tôi không được sang Pháo Binh Dù mà phải ra Vùng II.
Thế là tôi tìm cách theo một cái trực thăng nào đó, dời Pháo Đội để về Tân Sơn Nhất, chứ không về ngay tiểu đoàn ở Phú Lợi.
tvvn.org
No comments:
Post a Comment