Phần 2: Trận đánh chốt đại đội
Không thể xâm nhập được chốt chiến đoàn, ba ngày sau đơn vị chúng tôi được lệnh nhổ (đánh chiếm) chốt đại đội một tiền đồn từ xa của chi khu Chơn thành cũng cạnh quốc lộ 13, đây là một chốt bảo an dân vệ nên đơn vị chỉ sử dụng một đại đội tấn công vào chốt. Khác với lần trước trận đánh này chúng tôi áp dụng chiến thuật bí mật bất ngờ vận động tấn công. Có thể nói chỉ huy của chúng tôi hơi coi thường đối phương khi mà chỉ sử dụng một đối một trong điều kiện đối phương trong công sự vững chắc. Ở trận đánh này chúng tôi được biết: hỏa lực yểm trợ có pháo 85mm bắn thẳng, cối 120mm và cối 81mm.
Khoảng hơn một giờ sáng cả đơn vị đã vào vị trí tiếp cận từ phía đông của chốt, cả một vùng trống trải chỉ duy nhất có 3 bụi tầm vông và đại đội trưởng đã dùng vị trí đó làm nơi chỉ huy. Tôi thì thầm hỏi ông: “ở vị trí này ta sẽ trở thành tiêu điểm cho pháo địch”. “Đừng lo chúng nó chưa kịp bắn thì ta đã ở trong chốt rồi” ông trấn an tôi. Đêm khuya thanh vắng, âm thanh dù nhỏ vẫn có thể lọt đến tai địch vì vậy không ai nói gì nữa, mọi người nằm tại chỗ có lẽ họ đang theo đuổi một suy nghĩ riêng tư nào đó. Trải qua nhiều trận đánh, khẩu súng của tôi vẫn chưa nổ phát nào vì thế chiều qua, khi đơn vị kêu gọi nhường súng đạn cho bộ binh tôi đã không ngần ngại giao ngay, tôi chỉ mang theo hai quả lựu đạn cầu và một quả gia láng ( lựu đạn mỹ) để phòng thân.
Còn lâu lắm mới đến giờ nổ súng, tôi nhắm mắt lại cố gắng không suy nghĩ, chẳng biết tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh giấc tôi thấy ở phía đông đã ửng hồng nơi chân trời, không bao lâu sau đó mọi cảnh vật hiện dần ra, chốt địch lù lù ngay trước mặt với hàng rào kẽm gai, chuồng cu, bờ đê, lô cốt. Phía trước tôi bộ đội nằm trơ trọi trên mặt đất theo từng cụm 4 hoặc 5 người, tôi đoán đó là đội hình chiến đấu của từng tiểu đội.
Trời sáng quá nhanh, cảm giác lo bị lộ trước khi nổ súng đã nhen nhóm trong người tôi. Làm thơ là một cách tốt nhất để giết thời gian và quên đi sự sợ hải mà người lính thường làm vì nó không cần giấy bút, nhẩm qua nhẩm lại một hồi là thuộc lòng, những hình ảnh sống động trước mắt đã cho tôi cảm hứng nên bài thơ “Trước giờ nổ súng” xin đăng :
TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG
Không thể xâm nhập được chốt chiến đoàn, ba ngày sau đơn vị chúng tôi được lệnh nhổ (đánh chiếm) chốt đại đội một tiền đồn từ xa của chi khu Chơn thành cũng cạnh quốc lộ 13, đây là một chốt bảo an dân vệ nên đơn vị chỉ sử dụng một đại đội tấn công vào chốt. Khác với lần trước trận đánh này chúng tôi áp dụng chiến thuật bí mật bất ngờ vận động tấn công. Có thể nói chỉ huy của chúng tôi hơi coi thường đối phương khi mà chỉ sử dụng một đối một trong điều kiện đối phương trong công sự vững chắc. Ở trận đánh này chúng tôi được biết: hỏa lực yểm trợ có pháo 85mm bắn thẳng, cối 120mm và cối 81mm.
Khoảng hơn một giờ sáng cả đơn vị đã vào vị trí tiếp cận từ phía đông của chốt, cả một vùng trống trải chỉ duy nhất có 3 bụi tầm vông và đại đội trưởng đã dùng vị trí đó làm nơi chỉ huy. Tôi thì thầm hỏi ông: “ở vị trí này ta sẽ trở thành tiêu điểm cho pháo địch”. “Đừng lo chúng nó chưa kịp bắn thì ta đã ở trong chốt rồi” ông trấn an tôi. Đêm khuya thanh vắng, âm thanh dù nhỏ vẫn có thể lọt đến tai địch vì vậy không ai nói gì nữa, mọi người nằm tại chỗ có lẽ họ đang theo đuổi một suy nghĩ riêng tư nào đó. Trải qua nhiều trận đánh, khẩu súng của tôi vẫn chưa nổ phát nào vì thế chiều qua, khi đơn vị kêu gọi nhường súng đạn cho bộ binh tôi đã không ngần ngại giao ngay, tôi chỉ mang theo hai quả lựu đạn cầu và một quả gia láng ( lựu đạn mỹ) để phòng thân.
Còn lâu lắm mới đến giờ nổ súng, tôi nhắm mắt lại cố gắng không suy nghĩ, chẳng biết tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh giấc tôi thấy ở phía đông đã ửng hồng nơi chân trời, không bao lâu sau đó mọi cảnh vật hiện dần ra, chốt địch lù lù ngay trước mặt với hàng rào kẽm gai, chuồng cu, bờ đê, lô cốt. Phía trước tôi bộ đội nằm trơ trọi trên mặt đất theo từng cụm 4 hoặc 5 người, tôi đoán đó là đội hình chiến đấu của từng tiểu đội.
Trời sáng quá nhanh, cảm giác lo bị lộ trước khi nổ súng đã nhen nhóm trong người tôi. Làm thơ là một cách tốt nhất để giết thời gian và quên đi sự sợ hải mà người lính thường làm vì nó không cần giấy bút, nhẩm qua nhẩm lại một hồi là thuộc lòng, những hình ảnh sống động trước mắt đã cho tôi cảm hứng nên bài thơ “Trước giờ nổ súng” xin đăng :
TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG
Hồi hộp đợi chờ giờ nổ súng,
Đêm đã qua, trời sáng dần lên,
Phía đàng đông, rạng rỡ ánh hồng,
Lớp sương sớm tan dần đây đó.
Xa trăm mét người nằm thấy rõ,
Chim bay lên mừng rỡ đón bình minh.
Nhìn chốt giặc sau mấy lớp kẽm gai,
Những lô cốt, lỗ châu mai đen trũi,
Một dãy tường thành bờ đê cao vời vợi
Chuồng cu chênh vênh không có lính canh.
Chốt địch nằm đây trên một khoảng đồi,
Cây không có, cỏ tranh cháy rụi,
Khắp bốn phía, mênh mông trống trải
Chỉ có vài ụ mối con con.
Nơi tiếp cận đêm qua không đào hố, đào hầm,
Các chiến sĩ nằm trơ bãi rạ*,
Trời càng sáng càng lo bị lộ,
Đồng đội nằm bên, tim đập thình thình,
Thời gian ơi sao mà chậm chạp .
Đoàng, chíu, đoàng,
Phát pháo 85 mở đầu trận đánh,
Đạn súng cối thi nhau trút xuống,
Chốt giặc chìm trong bụi, khói đen.
Đã qua giờ thấp thỏm lo toan.
Có đến hai hoặc ba phát đạn đại bác đã bắn trúng lô cốt đầu cầu, khói bụi mù mịt nên tôi không biết nó đã sập chưa, một mãng lớn của bờ đê bị pháo 85 bắn vỡ toang, cả chốt địch chìm trong khói bụi, tiếng nổ lớn nhỏ đủ loại liên tục vang lên, không một phát đạn nào của địch chống cự lại.
– Báo cáo bộc phá sào không nổ,
– Thê đội dự bị tiến lên,
– Rõ,
Tôi thấy nét mặt đại đội trưởng lo lắng, bởi ai cũng biết nếu bộ binh không vào được trong chốt thì thất bại là điều không tránh khỏi.
– Báo cáo đã mở được cửa mở.
– Ngưng bắn để bộ binh sung phong, đại đội trưởng lệnh cho bộ đàm truyền tin về tiểu đoàn.
Tiếng súng lớn bổng đột ngột ngừng lại. Xung phong, ông ra lệnh, rồi lăm lăm khẩu K54 trên tay ông lao về phía trước. Tiếng súng A.K, tiếng lựu đạn nổ nghe chắc nịch át hẳn tiếng nổ lẹt đẹt của súng AR15.
Sau khi lọt vào trong chốt, tôi vẫn bám theo đại đội trưởng và dừng lại ở một giao thông hào chỉ sâu chưa đến thắt lưng, trước mắt tôi, khoảng 15m, một lô cốt khá to, tôi đoán là lô cốt trung tâm, một chiến sĩ lao lên tống lựu đạn vào lỗ châu mai rồi lùi về giao thông hào cách đó ít mét, lựu đạn nổ khói đen từ lổ châu mai tuôn ra ngoài, nhưng chỉ ít giây sau cũng từ lỗ châu mai đó, một trái lựu đạn gia láng được tung ra, tiếng nổ vừa dứt, anh bộ đội lại lao lên ấn lựu đạn vào lỗ châu mai, lựu đạn nổ và địch lại đáp trả, tôi không đoán được thằng địch nó nấp ở đâu mà không bị diệt, anh bộ đội lại lao lên lần nữa, lựu đạn nổ, năm giây, mười giây trôi qua không thấy địch đáp trả, “báo cáo đã diệt xong lô cốt trung tâm”, anh vừa dứt lời, ngay lập tức một tên lính từ phía kia hầm lao ra chạy vượt qua đầu anh bộ đội và chéo ngay trước mặt tôi, tên giặc không có súng, tôi la lên “tên Ngụy” đồng thời rút trái lựu đạn ra khỏi thắt lưng để ném theo nhưng tôi kịp dừng lại vì dưới giao thông hào nơi tên địch vừa nhảy xuống có mấy bộ đội ta đang tránh đạn. Một số tên địch chạy thoát được sang bên kia lộ 13 liền tập trung hỏa lực bắn như mưa vào vào nơi tôi nấp có vẻ như chúng bắn giải vây cho đồng đội. Khi tiếng nổ vừa ngớt tôi hỏi “ thằng Ngụy đâu rồi” tiếng một người từ cuối chiến hào trả lời “nó hàng đây rồi”.
Trận chiến đấu vẫn tiếp diễn ở phía cuối chốt, nơi mà quân địch dồn lại hòng chạy thoát sang bên kia đường, nhưng bị bộ binh ta bắn áp đảo nên chúng không dám rời khỏi hầm.
“Báo cáo giặc xin hàng”, một chỉ huy trung đội báo về “Ngưng bắn đế giặc ra hàng”, đại trưởng ra lệnh. Tiếng súng đang nổ đùng đùng tự nhiên tắt ngấm. Gần bốn mươi tên địch lóp ngóp từ trong các hầm hào chui ra hai tay giơ lên cao xin hàng, ngay lập tức họ được giải về tuyến sau. Trận đánh chiếm chốt kết thúc, phía ta không nghe báo cáo thương vong, phía địch có hai tên bị giết nằm sát bên nhau dưới giao thông hào, xác chúng bị xé tưa như hoa dừa, hoa cau mới nở, có lẽ viên đạn cối 120mm đã tạo ra “tác phẩm nghệ thuật” thấy ớn này.
Khoảng mười phút sau, pháo và cối hạng nặng của địch bắn tới tấp vào chốt nơi ta vừa chiếm được, khi pháo ngưng bắn là đến lượt máy bay nhào xuống thả bom, cứ như thế hết pháo lại bom từng đợt, từng đợt dội vào chốt. Có tiếng pháo cao xạ 37mm nổ trên bầu trời, nhờ thế mà máy bay không thể thả bom trúng mục tiêu.
Khoảng hai giờ chiều, khi tôi và ba người nữa đang trú ẩn trong một hầm khá lớn và chắc chắn thì một tiếng nổ khủng khiếp vang lên mắt tôi tối sầm lại, tai điếc đặc và tôi không biết gì nữa. Khi tôi tỉnh lại thấy căn hầm sáng choang bụi vẫn chưa tan hết, một lỗ thủng trên nóc hầm to bằng cái nia (đường kính khoảng 1,2m), tôi hỏi có ai việc gì không? Có ba tiếng trả lời cùng lúc ở ba góc hầm vọng lại “ không”.
Khoảng bốn giờ chiều, cấp trên nhận định: địch sẽ không tái chiếm chốt, chúng tôi được lệnh rút về căn cứ, những tiếng nổ đì đùng vọng lại từ phía sau, không cần nhìn lại tôi cũng biết địch đang bắn vào cái chốt không người.
Đêm đã qua, trời sáng dần lên,
Phía đàng đông, rạng rỡ ánh hồng,
Lớp sương sớm tan dần đây đó.
Xa trăm mét người nằm thấy rõ,
Chim bay lên mừng rỡ đón bình minh.
Nhìn chốt giặc sau mấy lớp kẽm gai,
Những lô cốt, lỗ châu mai đen trũi,
Một dãy tường thành bờ đê cao vời vợi
Chuồng cu chênh vênh không có lính canh.
Chốt địch nằm đây trên một khoảng đồi,
Cây không có, cỏ tranh cháy rụi,
Khắp bốn phía, mênh mông trống trải
Chỉ có vài ụ mối con con.
Nơi tiếp cận đêm qua không đào hố, đào hầm,
Các chiến sĩ nằm trơ bãi rạ*,
Trời càng sáng càng lo bị lộ,
Đồng đội nằm bên, tim đập thình thình,
Thời gian ơi sao mà chậm chạp .
Đoàng, chíu, đoàng,
Phát pháo 85 mở đầu trận đánh,
Đạn súng cối thi nhau trút xuống,
Chốt giặc chìm trong bụi, khói đen.
Đã qua giờ thấp thỏm lo toan.
Có đến hai hoặc ba phát đạn đại bác đã bắn trúng lô cốt đầu cầu, khói bụi mù mịt nên tôi không biết nó đã sập chưa, một mãng lớn của bờ đê bị pháo 85 bắn vỡ toang, cả chốt địch chìm trong khói bụi, tiếng nổ lớn nhỏ đủ loại liên tục vang lên, không một phát đạn nào của địch chống cự lại.
– Báo cáo bộc phá sào không nổ,
– Thê đội dự bị tiến lên,
– Rõ,
Tôi thấy nét mặt đại đội trưởng lo lắng, bởi ai cũng biết nếu bộ binh không vào được trong chốt thì thất bại là điều không tránh khỏi.
– Báo cáo đã mở được cửa mở.
– Ngưng bắn để bộ binh sung phong, đại đội trưởng lệnh cho bộ đàm truyền tin về tiểu đoàn.
Tiếng súng lớn bổng đột ngột ngừng lại. Xung phong, ông ra lệnh, rồi lăm lăm khẩu K54 trên tay ông lao về phía trước. Tiếng súng A.K, tiếng lựu đạn nổ nghe chắc nịch át hẳn tiếng nổ lẹt đẹt của súng AR15.
Sau khi lọt vào trong chốt, tôi vẫn bám theo đại đội trưởng và dừng lại ở một giao thông hào chỉ sâu chưa đến thắt lưng, trước mắt tôi, khoảng 15m, một lô cốt khá to, tôi đoán là lô cốt trung tâm, một chiến sĩ lao lên tống lựu đạn vào lỗ châu mai rồi lùi về giao thông hào cách đó ít mét, lựu đạn nổ khói đen từ lổ châu mai tuôn ra ngoài, nhưng chỉ ít giây sau cũng từ lỗ châu mai đó, một trái lựu đạn gia láng được tung ra, tiếng nổ vừa dứt, anh bộ đội lại lao lên ấn lựu đạn vào lỗ châu mai, lựu đạn nổ và địch lại đáp trả, tôi không đoán được thằng địch nó nấp ở đâu mà không bị diệt, anh bộ đội lại lao lên lần nữa, lựu đạn nổ, năm giây, mười giây trôi qua không thấy địch đáp trả, “báo cáo đã diệt xong lô cốt trung tâm”, anh vừa dứt lời, ngay lập tức một tên lính từ phía kia hầm lao ra chạy vượt qua đầu anh bộ đội và chéo ngay trước mặt tôi, tên giặc không có súng, tôi la lên “tên Ngụy” đồng thời rút trái lựu đạn ra khỏi thắt lưng để ném theo nhưng tôi kịp dừng lại vì dưới giao thông hào nơi tên địch vừa nhảy xuống có mấy bộ đội ta đang tránh đạn. Một số tên địch chạy thoát được sang bên kia lộ 13 liền tập trung hỏa lực bắn như mưa vào vào nơi tôi nấp có vẻ như chúng bắn giải vây cho đồng đội. Khi tiếng nổ vừa ngớt tôi hỏi “ thằng Ngụy đâu rồi” tiếng một người từ cuối chiến hào trả lời “nó hàng đây rồi”.
Trận chiến đấu vẫn tiếp diễn ở phía cuối chốt, nơi mà quân địch dồn lại hòng chạy thoát sang bên kia đường, nhưng bị bộ binh ta bắn áp đảo nên chúng không dám rời khỏi hầm.
“Báo cáo giặc xin hàng”, một chỉ huy trung đội báo về “Ngưng bắn đế giặc ra hàng”, đại trưởng ra lệnh. Tiếng súng đang nổ đùng đùng tự nhiên tắt ngấm. Gần bốn mươi tên địch lóp ngóp từ trong các hầm hào chui ra hai tay giơ lên cao xin hàng, ngay lập tức họ được giải về tuyến sau. Trận đánh chiếm chốt kết thúc, phía ta không nghe báo cáo thương vong, phía địch có hai tên bị giết nằm sát bên nhau dưới giao thông hào, xác chúng bị xé tưa như hoa dừa, hoa cau mới nở, có lẽ viên đạn cối 120mm đã tạo ra “tác phẩm nghệ thuật” thấy ớn này.
Khoảng mười phút sau, pháo và cối hạng nặng của địch bắn tới tấp vào chốt nơi ta vừa chiếm được, khi pháo ngưng bắn là đến lượt máy bay nhào xuống thả bom, cứ như thế hết pháo lại bom từng đợt, từng đợt dội vào chốt. Có tiếng pháo cao xạ 37mm nổ trên bầu trời, nhờ thế mà máy bay không thể thả bom trúng mục tiêu.
Khoảng hai giờ chiều, khi tôi và ba người nữa đang trú ẩn trong một hầm khá lớn và chắc chắn thì một tiếng nổ khủng khiếp vang lên mắt tôi tối sầm lại, tai điếc đặc và tôi không biết gì nữa. Khi tôi tỉnh lại thấy căn hầm sáng choang bụi vẫn chưa tan hết, một lỗ thủng trên nóc hầm to bằng cái nia (đường kính khoảng 1,2m), tôi hỏi có ai việc gì không? Có ba tiếng trả lời cùng lúc ở ba góc hầm vọng lại “ không”.
Khoảng bốn giờ chiều, cấp trên nhận định: địch sẽ không tái chiếm chốt, chúng tôi được lệnh rút về căn cứ, những tiếng nổ đì đùng vọng lại từ phía sau, không cần nhìn lại tôi cũng biết địch đang bắn vào cái chốt không người.
Ngày 03 tháng 9 năm 2013
==
Phần 3 .
==
Phần 3 .
Phần 3; Trận đánh chốt Chi khu
DSCF3351
Những ngày cuối tháng ba, tin chiến thắng, từ khắp nơi liên tiếp báo về. Ở Miền trung hầu như mỗi ngày một tỉnh được giải phóng, đơn vị chúng tôi mang tiếng là lực lượng chủ lực của Miền đông nam bộ mà loai hoai mãi không dứt điểm được một chi khu nhỏ xíu của địch đã bị cô lập giữa vùng giải phóng, điều này có thể khiến chỉ huy của chúng tôi sẽ phải đưa ra quyết định táo bạo hoặc liều lĩnh hơn và đánh chiếm chốt chi khu là một sự lựa chọn.
Khác với những trận đánh trước đó, ta thường nổ súng tấn công vào đối phương lúc trời vừa hửng sáng, lần này chúng tôi sẽ đánh chiếm chi khu vào ban đêm. Theo kế hoạch ta sẽ bắn một nghìn trái pháo vào chi khu và bộ binh sẽ tấn công vào lúc bảy giờ tối. Một nghìn trái pháo bắn vào chốt địch, nghe mà xướng lỗ tai, vì hiếm khi ta sử dụng một hoả lực mạnh như vậy, tự nhiên tôi lại có ý nghĩ ta sẽ bớt được một nghìn người thương vong. Còn nhớ từ trước đến nay mỗi khi gặp đơn vị pháo binh, bộ binh ta thường hô lên “ba trái cấp tập”, ( do thiếu đạn nên hô bắn cấp tập nhưng đạn thì chỉ có quả thôi).
Sau gần ba giờ hành quân, trời vừa sẩm tối, cả đơn vị đã vào vị trí tiếp cận, tôi quan sát thấy mình đang ở trong khu vực hào chống tăng được đào nhiều lớp. Không lâu sau đó pháo ta bắt đầu dội đạn vào chốt chi khu, những tiếng nổ lụp bụp vang lên liên hồi, thỉnh thoảng lại thấy một vầng lửa bùng lên, kể từ lúc khai hoả đến khi kết thúc chỉ khoảng 15 phút. 7 giờ tối đơn vị chúng tôi vẫn án binh bất động, 8 giờ rồi 9 giờ vẫn không có lệnh tấn công, 9 giờ 30 phút trinh sát về báo chốt chi khu bị bắn sập hoàn toàn, toàn bộ quân địch đã tháo chạy khỏi chi khu.
Đến 10 giờ đêm đơn vị chúng tôi được lệnh truy kích địch. “Đối phương đã rút chạy trước chúng ta ít nhất là 3 tiếng đồng hồ, trừ khi ta di chuyển bằng cơ giới còn không thì khó mà theo kịp”, những chiến binh kỳ cựu nhận định như vậy.
Phần 4 Rừng xanh vang tiếng súng
Tiểu đoàn chúng tôi thần tốc hành quân suốt đêm theo các lối mòn trong rừng. Khoảng 6 giờ sáng bộ phận tiền quân của ta đã gặp đối phương, có lẽ là đội hình chính của địch, cuộc đọ súng diễn ra ác liệt tại một cánh rừng chồi, cây, dây chằng chịt, rừng rậm đến nỗi có chỗ chỉ cách xa 3m là không nhìn thấy gì nữa. Một xạ thủ B41 phát hiện địch ở khoảng cách gần anh vội nổ súng ngay mà quên đi góc bắn cần thiết của súng B41, một luồng lửa da cam phụt về phía sau đốt hai bắp chân của anh đen thui như hai cục than.
Đạn cầu vòng là ưu thế tuyệt vời ở địa hình rừng thế này, những chiến binh dũng cảm của ta đã bò lên gần đội hình địch quan sát rồi lui về điều chỉnh cối 61, chỉ sau ít phát bắn tiếng súng AR15 đã thưa hẳn, sau đó chỉ còn nghe tiếng súng đại liên chống cự quyết liệt với những tràng điểm xạ ngắn, điểm xạ dài. Nghe tiếng súng nổ chúng tôi nhận định rằng tên địch này là một xạ thủ dày dạn kinh nghiệm, vì thế không ai dám xông lên, thêm nhiều phát đạn cối 61 nữa bắn đi nhưng vẫn không diệt được hoả lực địch, bộ binh ta vẫn nhích dần về phía trước, nhưng nhiều lần phải lùi lại vì đạn địch quét sát mặt đất.
Mặt trời gần đứng bóng tiếng súng đại liên ngưng hẳn, lệnh của chỉ huy xông lên, tôi xách súng chạy theo tiểu đoàn phó, người trực tiếp xuống chỉ huy trận đánh cùng đại đội, khi lên đến nơi tôi thấy có một số xác chết, tên giặc đứng cạnh khẩu súng đại liên giơ tay xin hàng, tay phải của nó bị xích vào thân cây nhỏ (1), sợi xích nhỏ khá dài đủ cho nó có thể xoay sở được nhiều hướng bắn và nó đã chống cự đến viên đạn cuối cùng.
– Tại sao mày bắn hoài?
– Chỉ huy xích lại và bắt em phải bắn,
– Bắn này, muốn làm anh hùng hả?
Không chờ trả lời, anh chiến sĩ trở báng súng dộng một cái thật mạnh vào bụng tên lính, mặt nó nhăn lại vì đau đớn, một tiếng nổ đanh gọn vang lên, sợi xích bị bắn đứt.
– Báo cáo tiểu đoàn phó có 16 xác chết.
– Cho kiểm tra từng tên một,
Nói xong vị tiểu đoàn phó cuối xuống xác chết gần nhất, tay trái lăm lăm khẩu súng K54, tay phải ông sờ vào túi áo ngực của “cái xác”, bổng nhiên mắt của “xác chết” mở ra, đầu ngẩng lên, miệng nó kêu hộc hộc như heo bị chọc tiết, ông tiểu đoàn phó giật mình rụt tay phải lại nhưng tay trái của ông nó lại làm việc theo phản xạ, một tiếng nổ nghe cái đẹt, tôi thấy cái đầu của “xác chết” từ từ hạ xuống, một ít máu trào ra nơi lỗ tai.
Sự việc diễn ra quá nhanh ngay trước mặt mấy người, tiểu đoàn phó không nói gì ông đi thẳng về tuyến sau. các chiến sĩ bộ binh thu nhặt vũ khí rồi nhanh chóng rút đi, không ai kiểm tra xác chết nữa.
Tôi đưa mắt nhìn các xác chết còn lại tất cả đều nguyên vẹn không thấy máu, biết đâu trong số đó vẫn còn những tên sợ quá mà chết ngất, nếu còn thì hãy để cho nó được sống, tôi vội vã chạy theo đoàn quân.
Lúc này là thời cơ thuận lợi nhất để tiêu diệt đội quân tinh nhuệ này của địch, không cho chúng co cụm về Sài gòn. Theo sự hướng dẫn của trinh sát, chúng tôi đi lối tắt đón đầu toán quân lớn nhất của địch đã tham chiến với ta sáng nay. Dọc đường hành quân chúng tôi luôn phải dừng lại chiến đấu với từng nhóm nhỏ lẻ tàn quân địch rải rác khắp rừng nên khi đến được vị trí đã định thì địch đã đi qua rồi. Đơn vị chúng tôi tiếp tục bám theo, nhìn dấu vết dập nát đám cỏ tranh nơi chúng đi qua, tôi đoán rằng đối phương chỉ còn khoảng hơn 300 quân. Các loại vũ khí nặng như đại liên, súng cối, địch tháo rời ra từng bộ phận vứt lại dọc lối đi.
Hơn bốn giờ chiều, chúng tôi đuổi theo địch đến một trảng cỏ tranh rất lớn, chỉ huy ra lệnh dừng lại, tìm lối đi khác vì băng qua sợ bị phục kích .
Khi mặt trời sắp lặn chúng tôi đến một nơi có vẻ như là rừng già vì có nhiều cây to, phía trước có tiếng hô lớn “có địch” cả đại đội nằm rạp xuống hai bên lối đi, một loạt súng AK vang lên, ngay lập tức chúng tôi cũng nhận được sự đáp trả bằng một loạt súng AK tương tự. Khi nghe tiếng súng nổ hai bên nằm im trong giây lát.
– Đơn vị nào đấy?
– K …
– Thế còn bên đấy là đơn vị nào?
– S 9,
– Có ai trúng đạn không?
– Không
– Bên này cũng không.
– Hướng này không còn địch,
– Hướng này cũng không còn
Hai đoàn quân tiến lại gặp nhau, họ ôm lấy nhau vui mừng như những người thân ở xa mới về.
Trận đánh chi khu Chơn thành kết thúc sau 10 (2) ngày giao tranh ác liệt, một chiến thắng hết sức nhọc nhằn cho đơn vị chúng tôi, một trong hai sư đoàn thiện chiến nhất Miền đông nam bộ. Còn số quân đội VNCH khi tháo chạy khỏi Chơn thành thì ngoài chúng tôi ra, còn bị quân và dân các tỉnh Bình long, Tây ninh, Bình dương chặn đánh dọc đường nên bị tổn thất nặng nề, những tên sống sót cũng không còn tinh thần chiến đấu nữa.
Ngày 10 tháng 9 năm 2013
(1) Người lính này hẳn còn sống đâu đó, chỉ có anh ta mới biết được là bị xích hay tự xích để chặn đường cho đồng đội thoát thân.
(2) Thời gian có thể chênh lệch một hoặc hai ngày.
No comments:
Post a Comment