Wednesday, September 9, 2020

SỰ THẬT VỀ CÁI-GỌI-LÀ "THẢM SÁT" TẠI TRẠI TÙ PHÚ LỢI
(Đăng lại nhân phiên xử vụ Đồng Tâm)
- Đừng nghe những gì CS nói, hảy nhìn kỷ những gì CS làm.-- Cố TT Nguyễn văn Thiệu.
Tài Trần: từ vài ng tù bị đau bụng, qua đài Hà Nội, trở thành mấy ngàn ng chết trong cái-gọi-là vụ “thảm sát” năm 1958 tại trại tù Phú Lợi thời ông Diệm. Sau 75, nhờ một số cán binh VC, ng ta mới biết được sự thật. Ng viết bài này, kỹ sư Nguyễn đình Cống là một cựu Đảng viên, nay đã bỏ Đảng. Ng thứ hai là GS Thái Bá Tân, từng du học nước ngoài về Anh văn, hay làm thư bốn chữ về tình hình chính trị VN. Tóm lại họ đều là ng được đào tạo tại miền bắc XHCN, nay can đảm nói lên sự thật - mà nhiều ng cũng biết điều đó nhưng ko dám làm như họ vì sợ mất sổ hưu hay mất quan điểm.
——-
Đâu là sự thật?
FB Nguyễn Đình Cống
9-9-2017
Tháng 12 năm 1958 có một sự kiện động trời ở Miền Bắc Việt Nam mà những người hồi đó đã có trí khôn (hiện nay, năm 2017, trên 70 tuổi), và có trí nhớ bình thường chắc là không thể quên. Đó là vụ thảm sát ở nhà tù Phú Lợi do Mỹ Diệm gây ra tại Miền Nam, đầu độc chết hàng ngàn tù nhân là người yêu nước. Điều này nhiều báo và đài tuyên truyền trong nhiều ngày. Các nơi tổ chức mít tinh, biểu tình phản đối, lên án. Không khí sục sôi căm thù trong mọi cơ quan, trường học, khu vực dân cư. Tố Hữu viết bài thơ: Thù muôn đời muôn kiếp không tan”, được phổ biến rộng rãi (in trong tập thơ Gió Lộng). Mấy câu đầu như sau:
Đồng bào ơi, anh chị em ơi!
Hỡi lương tâm tất cả loài người
Hãy nghe tiếng của nghìn người bị giết
Không sống nữa, nhưng không chịu chết
Nghìn hồn oan bay khắp nhân gian
Thù muôn đời, muôn kiếp không tan!
Hãy nghe tiếng của nghìn xác chết
Chết thê thảm, chết một ngày bi thiết
Cả nghìn nguời, trong một trại giam
Của một nhà tù lớn: Miền Nam!
Hãy nghe tiếng của một nghìn cái xác
Không chịu chết, vạch trời kêu tội ác!
Trong một ngày – Mồng một tháng mười hai
Nào ai ngờ không sống nữa ngày mai!
Chúng tôi chết, chết quay lăn lóc
Đứt ruột đứt gan, nắm cơm thuốc độc
Chết mà chưa giết được lũ đê hèn
Trái tim hồng chết uất máu bầm đen ….
Thế nhưng gần đây Thái Bá Tân làm bài thơ như sau: Thù muôn đời muôn kiếp không tan!
Lúc ấy, năm Năm Tám,
Chúng tôi, lũ học sinh,
Được trường cho nghỉ học
Cùng thầy đi biểu tình.
Biểu tình, hô khẩu hiệu
Đả đảo Diệm dã man
Giết người tù cộng sản.
Thù muôn đời không tan.
Ở nhà tù Phú Lợi,
Hơn năm nghìn tù nhân
Đã bị Diệm giết hại,
Bằng đầu độc thức ăn.
Chúng tôi hô, căm phẫn.
Đến cổ rát, giọng khàn.
Đã đảo Ngô Đình Diệm.
Thù muôn kiếp không tan.
*
Tháng Năm năm Bảy Bảy
Tôi đến nhà tù này.
Một khu nhà hoang vắng,
Xung quanh cỏ mọc dày.
Hỏi thì người ta nói:
Đó là chuyện tầm phào.
Không hề có chuyện ấy.
Không có thảm sát nào!
Rồi tôi đến Côn Đảo.
Ngẫu nhiên, trưởng đảo này
Cũng là tù cộng sản
Ở Phú Lợi trước đây.
Ông nói: Cái vụ ấy
Là do ta dựng nên.
Nhằm mục đích chống Diệm,
Bôi nhọ và tuyên truyền.
Đơn giản ngày hôm ấy
Mấy người ăn bánh mì
Kêu đau bụng, và họ
Được quản giáo đưa đi.
Sau thì mọi người biết,
Thành một vụ tày trời.
Vụ thảm sát Phú Lợi,
Giết hơn năm nghìn người…
*
Vậy là những ngày ấy,
Chúng tôi, lũ học sinh,
Đã uổng công bỏ học
Để tham gia biểu tình.
Khóc cho cái không có.
Căm thù cái hư vô.
Uổng những giọt nước mắt.
Uổng cổ họng rát khô.
Mãi sau này mới biết:
Cộng sản, cả Việt Nam,
Vì mục đích của họ,
Không gì không dám làm.
Giờ thì thêm điều nữa,
Thuộc về Tham Sân Si:
Người cộng sản hiện đại
Ăn không từ cái gì!
Tôi chỉ là người chứng kiến, tự mình không điều tra nghiên cứu như Thái Bá Tân. Thấy thông tin trái ngược nhau, nêu ra để các bạn tham khảo và suy nghĩ.

No comments:

Post a Comment