Phi vụ cứu người Chi khu Gia-Vực - KQ Phan-văn-Phúc 219-253
Posted by chimtroi February 19, 2019 1762
Tôi thường được biệt phái bay C&C với ông Đại-tá Liên Đoàn Trưởng Liên Đoàn 11 Biêt-động-Quân đóng tại Quảng-Ngãi, lần cuối cùng chúng tôi bay quần trên bầu trời chi khu Gia-vực suốt cả ngày, cứ đáp lấy xăng, ăn vội rồi lên vùng ngay vì tiểu đoàn của ông đang bị Cộng quân vây đánh khắp nơi. Cuối cùng tôi nghe ông ban lịnh: "Hủy bỏ các tiền đồn rút về cố thủ tại Chi khu". Tôi về đáp trả ông lại đơn vị và bay đi trong bóng đêm, lòng cảm thấy thương cảm cho vị chỉ huy và bao chiến hữu, không biết có giữ vững được phòng tuyến hay không? Chi khu Gia Vực nằm sâu trong dãy Trường Sơn mà phía ngoài là chi khu Minh-Long đã bị Cộng quân chiếm đóng khá lâu nên vào vùng chúng tôi phải bay cao để tránh phòng không địch.
Sau một thời gian khá lâu, Biệt đội chúng tôi đang biệt phái tại căn cứ Chu-Lai, trong khi tất cả đang còn say ngủ thì anh trực máy gọi tôi đến nhận lịnh từ phòng hành quân chiến cuộc Đà-Nẵng: "Tất cả lấy xăng đầy đủ bay vào đáp phi-trường Quảng-Ngãi gấp“.
Chúng tôi đến phi trường thì thêm 4 chiếc từ Đà-Nẵng cũng vừa đến nơi đáp vào hợp đoàn dọc theo phi đạo. Loay hoay chưa rời khỏi phi cơ thì Đại tá Phước KĐT lôi xuống, bảo chạy đến leo lên chiếc O-1 do anh Đại úy Đức bay vào vùng chỉ điểm cho tôi nhận diện mục tiêu. Từ độ cao trên 7,000 bộ tôi nhìn thấy một tấm Penal màu cam đánh dấu trên một ngọn đồi cao nằm sâu vào phía Tây gần biên giới Lào-Việt. Tôi báo anh Đức bay về và qua anh tôi được biết Chi khu đã bị " over run " gần một tháng nay rồi, tất cả máy bay vào vùng đều bị phòng không bắn nên việc dò tìm tung tích những anh em quân nhân thất lạc bị trở ngại rất nhiều. Được biết hầu hết những toán đi ngược ra Quảng-Ngãi đều bị chận đường tiêu diệt gần hết, riêng toán nầy may nhờ được một người Thượng hướng dẫn đi ngược lên núi mới tránh khỏi bị chận đánh và kéo nhau lên núi, lấy penal trải báo hiệu nên máy bay trinh sát trông thấy.
Kế hoạch hành quân cấp cứu là xuất phát thật sớm, lợi dụng lúc mây còn che phủ, những khẩu phòng không địch không trông thấy nên vừa về lại phi trường Quảng Ngãi, tôi liền lên phi cơ hướng dẫn hợp đoàn bay vào mục tiêu trên cao độ 7,000 bộ, gần đến nơi tôi cho phi cơ rơi thật nhanh vào bãi đáp. Trên đường bay cận tuyến, trông thấy một tên VC đang ngồi đánh răng cạnh khe suối và một toán đang đánh voley, tôi báo cho 2 chiếc guns thanh toán. Phi cơ vừa đáp thì toán quân nhân thất lạc trong đó có cả đàn bà và trẻ nhỏ ào ạt trèo lên đầy ắp, phi cơ cất cánh không muốn lên nổi nên tôi phải bay là là sát ngọn cây, nhờ hai chiếc gunships bắn dọn đường trở về. Cả hợp đoàn phía sau cũng được lệnh quay về vì tất cả đã lên hết trên tàu, tôi đếm lại đến 27 người trên chiếc trực thăng mỏng manh UH-1. Trở lại phi trường, lúc nầy trời đã sáng hẳn và rất đông người trên phi đạo chạy đến bu quanh phi cơ, nhiều người ôm chầm lấy tôi cám ơn rối rích. Chúng tôi cất cánh rời phi trường, nhìn lại hai bên phi đạo, nhiều người đang bò lăn kêu gào thảm thiết vì không thấy có người thân, lòng mình cũng thấy quặn đau khó tả.
Kế hoạch hành quân cấp cứu là xuất phát thật sớm, lợi dụng lúc mây còn che phủ, những khẩu phòng không địch không trông thấy nên vừa về lại phi trường Quảng Ngãi, tôi liền lên phi cơ hướng dẫn hợp đoàn bay vào mục tiêu trên cao độ 7,000 bộ, gần đến nơi tôi cho phi cơ rơi thật nhanh vào bãi đáp. Trên đường bay cận tuyến, trông thấy một tên VC đang ngồi đánh răng cạnh khe suối và một toán đang đánh voley, tôi báo cho 2 chiếc guns thanh toán. Phi cơ vừa đáp thì toán quân nhân thất lạc trong đó có cả đàn bà và trẻ nhỏ ào ạt trèo lên đầy ắp, phi cơ cất cánh không muốn lên nổi nên tôi phải bay là là sát ngọn cây, nhờ hai chiếc gunships bắn dọn đường trở về. Cả hợp đoàn phía sau cũng được lệnh quay về vì tất cả đã lên hết trên tàu, tôi đếm lại đến 27 người trên chiếc trực thăng mỏng manh UH-1. Trở lại phi trường, lúc nầy trời đã sáng hẳn và rất đông người trên phi đạo chạy đến bu quanh phi cơ, nhiều người ôm chầm lấy tôi cám ơn rối rích. Chúng tôi cất cánh rời phi trường, nhìn lại hai bên phi đạo, nhiều người đang bò lăn kêu gào thảm thiết vì không thấy có người thân, lòng mình cũng thấy quặn đau khó tả.
Phi Đòan 253 Pilot Phúc Dù ngồi giửa giơ tay chào
Một tuần sau Quân Đoàn 1 tổ chức buổi lễ vinh danh và tặng huy chương kèm vòng hoa chiến thắng tại trường Trung học Sao Mai Đà-Nẵng, buổi lễ rất trang nghiêm trong khúc nhạc quân hành “Trong đoàn hùng binh có tôi đi hàng đầu“, các quân nhân lần lượt được các em nữ sinh Sao-Mai xinh như mộng choàng vòng hoa chiến thắng, trong tràng vỗ tay vang dội cả hội trường. Đặc biệt thay vì vòng hoa, tôi được người yêu trang trọng choàng cho một khăng choàng màu tím chính tự tay nàng thêu tặng, và cũng chính chiếc khăn nầy đã cột chặt cuộc đời chúng tôi với nhau suốt 47 năm qua, dù đã phải trãi qua biết bao thăng trầm tù tội. Cũng rất đặc biệt là chiếc khăn nầy luôn được Ly-Lan, người vợ thương yêu của tôi cất giữ nguyên vẹn mãi đến ngày nay, nàng thường muốn được tự tay choàng vào cổ mỗi lần tôi mặc áo bay đi dự hội.
KQ Phan-văn-Phúc 219-253