Trên răng dưới d. mà cũng sợ chết.
Tôi hay nói về một bạn trẻ, tuổi Hợi, năm nay 52 tuổi. Y bị trầm cảm nặng, tôi nhiều lần khuyên y nên đến bv tâm thần khám bịnh. Nếu y chịu khó điều trị y có thể được tiền bịnh, vì ngoài trầm cảm y còn bị HOANG TƯỞNG. Tôi dạy y dùng vi tính, dùng smartphone và máy tính bản. Vì chỗ y ở ko có wifi, nên tôi khuyên nên mang máy tính bản đến thư viện để dựa vào wifi mà xài. Tôi đã tồn tại và phát triển tại Mỹ là nhờ những năm tháng đọc sách và dùng máy tính của thư viện. Trong khi, dù qua Mỹ từ 9 tuổi, y chưa bao giờ vào thư viện!
Tôi có một người quen tên X, tuy có bằng lái nhưng ít lái xe. Y nói với tôi rằng y sẽ ko bao giờ đi chung xe với X vì sợ tai nạn! Nghe vậy, tôi nói, vậy mày yêu đời hơn tao! Vì ko có xe, nên ai chỡ là tôi đi liền, ko cần biết họ lái xe giỏi hay dở. Vì tôi nghĩ, họ cũng quí mạng của họ. Dù gần như ko lái xe từ ngày có bằng năm 1996, cách đây 26 năm, nhưng tôi rất rành đường xá, kể cả các freeway. Từ ngày có smartphone, tôi dùng Google Maps để chỉ đường cho bạn bè khi họ chỡ tôi.
Người Mỹ, gần như ai cũng biết lái xe, vì họ học luật đi đường và học lái xe từ high school. Trên nguyên tắc, họ có thể lái xe từ 16 t, với sự đồng ý của phụ huynh. Do biết lái xe từ nhỏ, nên kể cả sau này tàn phế hay đi xe lăn, nhưng ra tới xe, ngồi trước tay lái là họ dễ dàng điều khiển. Lái xe đòi hỏi người lái phải PHẢN XẠ TỐT. Riêng những ai bại liệt từ nhỏ, họ có những thiết bị giúp họ điều khiển xe bằng tay.
Tóm lại, đối với đa số người Mỹ, lái xe CÒN DỄ hơn đi bộ. Có lần đi chợ Wal-Mart, tôi thấy 1 bà Mỹ trắng, chân như chân voi, rất mệt nhọc dùng xe đẩy hàng ra khỏi chợ. Ra tới parking, sau khi bỏ đồ lên xe, bà lái xe dễ dàng. Ở chợ này có một nhân viên bán hàng đi xe lăn. Ra tới parking, y xếp xe lăn bỏ lên xe và lái xe dễ dàng. Một cô quen tôi, bị bại liệt từ nhỏ, bán cóc ổi ở vệ đường ở SG. Nhờ có cha là sĩ quan HO (quen tôi) nên cô đc đi Mỹ. Qua tới Mỹ, sau vài tháng cô đc tiền bịnh (disability benefits)*. Kỳ đó cô mua một dàn âm thanh mấy ngàn đô. (Vì từ khi nộp đơn (apply) xin tiền bịnh đến lúc chấp thuận, có thể kéo dài 4-5 tháng, do đó khi được, sẽ đc truy lảnh). Cô đi học Anh ngữ ở các lớp ESL và học nail. Khi có bằng nail, cô mua xe và điều khiển thắng và ga bằng tay. Cô còn định lấy chồng nhưng ba má ngăn cản vì sợ khó nuôi con.
No comments:
Post a Comment