Chiến Công Cuối Cùng - KQ Nguyễn Viết Trường
Đời sống Quân ngũ đối với một Quân nhân Tác Chiến thời Binh lửa ngập tràn Quê hương, trong cuộc Chiến Tranh tương tàn Việt Nam, ai cũng có những chiến công của riêng mình, ít hay nhiều không đáng kể, mà qua đó đã chứng minh được sự hy sinh, và tinh thần đấu tranh cho Hòa Bình Dân Tộc của cả một Thế Hệ làm Trai sinh ra, lớn lên trong một đất nước Điêu Linh Chinh Chiến…
Trong phạm vi của bài viết tự truyện này, cho phép tôi được thuật lại một chiến công cuối cùng của tôi, vào thời điểm những ngày hấp hối của Chính Thể Việt Nam Cộng Hòa ( cuối tháng 04 năm 1975).
Một tháng trước ngày nước mất, tôi và anh Nguyễn ngọc Di thuộc Phi Đoàn Thần Ưng 116, đã được lệnh của Quân Đoàn IV Quân Khu IV và Sư Đoàn IV Không Quân, phải túc trực thường xuyên tại Căn Cứ Không Quân Trà Nóc, để bay những Phi Vụ khẩn cấp và đặc biệt, hầu phát giác, ngăn chặn và tiêu hủy sự có mặt của Phiến Cộng trong âm mưu tiến chiến Cần Thơ và Phi Trường Trà Nóc của bọn cướp nước này.
Chúng tôi là những Phi Công mang hai Chỉ Số, nên trong mọi Phi Vụ, chúng tôi được phép bay một mình trong các Phi Vụ Hành Quân.
Vào một chiều cuối tháng tư, tôi được lệnh cất cánh để Bao Vùng và Quan Sát tìm kiếm những âm mưu xâm nhập của Việt Cộng vào Cần Thơ.
Khoảng 05:00 chiều hôm đó, sau một thời gian bay bao vùng, tôi phát giác phía Tây Bắc Ô Môn, trên những dòng sông uốn khúc có khoảng trên 120 chiếc thuyền đủ loại, đang di chuyển về hướng Phi Trường Trà Nóc.
Thấy khả nghi, tôi báo cáo và xin xác định quanh vùng này có cuộc Hành Quân nào không? Và vị trí Quân Bạn có gần hướng đi của những chiếc thuyển này không?
Sau khi được báo cáo không có cuộc Hành Quân nào gần đó, và cũng không có Quân Bạn gần đó, tôi quyết định sẽ tìm ra sự thật những chiếc thuyền này là Dân hay là Địch, trước khi có những hành động thích nghi với bối cảnh lúc ấy.
Sau một hồi Quan Sát, tôi nhận định đoàn thuyền đủ loại này đã không thể là của Quân Bạn thì cũng không thể là của Dân Chúng được, mà chính là của Địch Quân, trong lúc tôi chưa có quyết định dứt khoát, thì trên tần số tôi nhận lệnh trực tiếp của Tướng Nguyễn khoa Nam cho phép tôi toàn quyền hành động tiêu diệt đoàn thuyền này, vì đó chính là đoàn thuyền của Việt Cộng, chúng có ý định tấn công Phi trường Trà Nóc vào buổi tối hôm đó.
Sau khi nhận được Lệnh này, tôi bay lên cao và bay ra khỏi tầm quan sát và nghi ngờ của đoàn thuyền, tôi đợi đoàn thuyền đi vào khúc sông mà hai đầu sông tẽ ra làm đôi, đến lúc đó tôi mới quay trở lại vùng để mở cuộc tấn công.
Trong thời gian chờ đợi, tôi liên lạc với hai đơn vị Pháo Binh gần nhất, cho tọa độ và nói họ sẵn sàng đợi lệnh mới khai hỏa, mặt khác tôi liên lạc với phòng Hành Quân Chiến Cuộc xin cung cấp tối đa các Phi Tuần Khu Trục, và được họ cho biết sẽ thỏa mãn tối đa cho tôi những Phi Tuần Khu Trục cánh quạt AD5, AD6 Biệt Phái.
Theo kinh nghiệm Chiến Trường của tôi, thì hiệu quả của các Khu Trục Cánh Quạt rất tốt vì số bom đạn và giờ hoạt động trên vùng của các Khu Trục Cánh Quạt vừa mang nhiều bom lại bay được nhiều giờ.
Thời tiết chiều hôm đó thật quang đãng, bầu Trời trong xanh và gió êm, rất thuận tiện cho tôi thi hành nhiệm vụ.
Khi chiếc cuối cùng của đoàn thuyền lọt vào khúc sông có hai đầu tẽ hai, tôi bắt đầu Điều Chỉnh Pháo Binh nổ chặn hai đầu của khúc sông định mệnh này.
Tôi thấy đoàn thuyển bắt đầu rối loạn, một số Việt Cộng tháo chạy lên hai bờ, vừa lúc ấy có hai Phi Tuần lên vùng, tôi ngưng Điều Chỉnh Pháo Binh, và liên lạc với hai Phi Tuần Khu Trục, tôi mô tả mục tiêu thật rõ ràng, ngắn gọn và khúc triết, khi được biết những đoàn thuyền này sẽ tấn công Phi Trường, thì những Phi Công Khu Trục rất hăm hở quyết thanh toán hết bọn Việt Cộng ác ôn này,
Tôi đề nghị một Phi Tuần sẽ đánh hai bên bờ sông, và một Phi Tuần sẽ đánh ở hai đầu khúc sông định mệnh này.
Vỉ “tứ bề thọ Địch” nên Địch Quân chỉ còn là miếng mồi ngon cho hai Phi Tuần Khu Trục kế tiếp tiêu hủy trọn vẹn hơn 120 chiếc thuyền.
Quang cảnh lúc ấy khói lửa ngập tràn…
Sau khi thanh toán mục tiêu, tôi báo cáo cho Trung tâm Hành Quân Không trợ, Phòng Hành Quân Chiến Cuộc biết kết quả.
Trước khi rời vùng về đáp Phi Trường Trà Nóc, tôi quay nhìn lần cuối hiện trường, cả một dòng sông nhuộm đỏ máu Quân Thù, mảnh vỡ của những chiếc thuyền trôi lềnh bềnh trên sông…
Chiến tranh là thế đấy, mình không diệt họ thì họ sẽ diệt mình….
Tướng Mạch văn Trường theo lệnh của Tướng Nguyễn khoa Nam đã cùng các Phóng Viên đài truyền hình Cần Thơ đáp trực thăng xuống ngay hiện trường, hình ảnh nơi đây được trực tiếp chiếu trên màn hình TV Cần Thơ, theo báo cáo của phía Bộ Binh thì :
Hơn 120 chiếc thuyền đủ loại bị bom đạn phá hủy
Hàng tấn vũ khí và đạn dược tịch thu được
Đếm được 92 xác của Cộng Quân, số bị nát thây không kể.
Sau đó, tôi được Lệnh của Tướng Tư lệnh Quân khu Nguyễn khoa Nam là chính tôi phải trình bày tự sự trên đài truyển hình để dân chúng vững niềm tin vào Quân đội.
( Một chi tiết khá ngộ nghĩnh mà tôi đến nay vẫn còn nhớ, tôi đã có nói với Trưởng phòng Hành Quân, của Phi Đoàn Thần Ưng 116, là thiếu tá Bùi kiêm Điền (Khóa 61 SVSQKQ), tôi lên đài truyền hình, sẽ đeo kính đen khi trình bày. Thiếu tá Điền hỏi tôi tại sao vậy? Tôi đáp: Vì tôi còn có nickname là Trường kính Đen mà! )
Sau đó, tất cả các Phi Công tham chiến trận đánh này đều được tưởng thưởng huy chương .
Riêng tôi được tưởng thưởng Huy Chương Anh Dũng Bội Tinh với nhành Dương Liễu và được lên Lon Đặc Cách.
Đáng tiếc, chưa kịp khao Lon cùng các Chiến Hữu, thì ngày 30 tháng 04 đã đến.
Sáng 30 oan nghiệt ấy, tôi vẫn còn đang bay Quan sát trên vùng trời Cần Thơ, được chứng kiến sự hỗn loạn tại căn cứ Không Quân Trà Nóc, và sự ra đi đầy máu và nước mắt của một số Phi Công Trực Thăng.
Sau khi thấy Chuẩn tướng Nguyễn hữu Tần lên Phi Cơ tháo chạy ra nước ngoài, tôi đã lấy chiếc Phi cơ của anh Vũ hiếu Mưu từ Cà Mau trở về Trà Nóc đáp, rồi cùng anh Lê xuân Phong nhắm hướng Thái Lan trực chỉ.
Tôi bay được khoảng nửa đường bay, anh Phong đề nghị với tôi, quay trở lại đáp Phi trường Long Xuyên, rồi liên lạc với toán quân của Hòa Hảo, để tiếp tục đánh trả bọn cuớp nước.
Đề nghị này thật hợp với tâm trạng của tôi lúc đó, nên tôi đã quay về đáp Phi trường Long Xuyên.
Một quyết định mang đến đời tôi nhiều khổ đau tột đỉnh.
Tôi đã gặp lại người bạn thân nhất của tôi là anh Nguyễn ngọc Trung, anh từ Sóc Trăng cùng anh Hiệp đáp Long Xuyên, với viên đạn thù còn nằm sâu trong óc, anh đã là một Sĩ Quan Không Quân thuộc Sư Đoàn IV KQ tử trận sau cùng trong cuộc Chiến tương tàn Nam Bắc.
Tiếp đến tôi đã bị đi tù Cải Tạo tại miền Bắc nước Việt “mút mùa lệ thủy”, tiếp nữa là ở tù vượt biên, và sau nhiều lần vượt biên không thành, cuối cùng rồi cũng sang được đất Hoa Kỳ vào năm 1991 trong Chương Trình Tỵ nạn Chính Trị HO8.
Sau cùng là đã chịu cảnh Gia Đình tan nát, vợ tôi đi vượt biên đã bị bọn ác ôn Thái Lan làm nhục và chúng đã đang tâm chặt vợ tôi ra làm nhiều khúc khi nàng kháng cự lại chúng. Tin này do vợ tôi báo mộng với mẹ và đứa con gái đầu lòng cùng một đêm sau một thời gian dài biệt vô âm tín.
Tôi viết câu chuyện này để nhớ lại ngày 30 tháng 4 năm 1975 oan nghiệt của những Quân nhân VNCH và khắc ghi những dữ kiện đã xảy ra trong cuối đời Quân Ngũ của tôi..
Đó cũng là Thân phận của một người Trai thời loạn !
KQ: NGUYỄN VIẾT TRƯỜNG
SVSQ / KQ / Khóa 64C