Thursday, May 2, 2024

 SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH: MỘT THỜI VANG BÓNG (PHẦN II).

THIẾU TƯỚNG NGUYỄN KHOA NAM, TƯ LỆNH QUÂN ĐOÀN IV - QUÂN KHU IV,

KIÊM TƯ LỆNH SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH.

HƯỞNG DƯƠNG 48 TUỔI (1927 - 01/05/1975). 

VƯỜN HOA LẠC HỒNG, THUỘC THỊ XÃ MỸ THO, được xem như là QUẦN ANH HỘI của NHỮNG CHÀNG TRAI THỜI LOẠN thường "xả xú bắp" sau những cuộc hành quân, trong những buổi chiều tàn. Mặc dù, người ngợm vẫn còn lấm lem vết máu khô hoà trộn cùng bùn đất, nhưng Chiến Hữu muốn lai rai chuột đồng, lẩu rắn cùng nhấm nháp Hennessy XO ư ? Có ngay ! Hay là Chiến Hữu muốn lập Một Trận Địa khác với ... chỉ có một người bằng chính cây Colt 2 viên của mình ư ? Cũng có ngay ! Chiến Hữu sẽ được phục vụ chu đáo, tận tình, như ý, miễn sao có "xiền"!

Những chiếc xe GMC vừa dừng lại, Đại Đội của chúng tôi ùa ngay xuống, rồi kéo nhau vào những hàng, quán ven đường. Bên trong đã có nhiều sắc áo, nhưng nổi bật nhất vẫn là 2 màu, áo trận treillis và áo bông của Biệt Động Quân (BĐQ). Các Đơn Vị của chúng tôi luôn sát cánh bên nhau để Hợp Đồng Tác Chiến, trong tất cả những cuộc hành quân, nhưng bên cạnh đó, vẫn hiện diện những bất đồng do bản tính Gà Nòi của Con Nhà lính.

Bàn của chúng tôi gồm 2 Thiếu Uý, 4 Chuẩn Uý, 1 Thượng Sỹ và 1 Trung Sỹ Truyền Tin, cùng 2 Chú Gạc Đờ Co của Đại Bàng. Khởi đầu cuộc nhậu thì chưa có gì dzui, nhưng khi men đã thấm rồi thì mới dzui. Theo lệnh của Sếp Phó, những vỏ chai bia 333 không, thay vì nằm gọn gàng trong két, thì "Hai hàng dọc, đằng trước thẳng !" nối đuôi nhau vào mãi tận bên trong Nhà Bếp ! Nhân Viên Nhà Hàng dở khóc dở cười - vì Ông Lính nào cũng mang súng và lựu đạn thiệt - nên đành phải "dzui lòng" mà chiều theo. Màn dzui của chúng tôi lại làm gai mắt người khác. Một Thiếu Uý BĐQ - bảng tên trên ngực áo ghi rõ "VINH" - lên tiếng thách đấu chúng tôi. Vì đồng cấp nên Đại Bàng nhận lời. Luật chơi quy định: Thách đấu, thi gan trong 3 lần - Parties Trois - bên nào thua nhiều phải trả tiền chầu nhậu cho phe thắng cuộc. "Uýnh tù tì ra cái gì ra ... cái đó", để dành Quyền Ưu Tiên thách đấu trước. Bên thua phải thực hiện đúng lời thách đố của bên kia. Nếu làm được theo mỗi lượt, bên thua lại được Quyền Ưu Tiên thách đố. Đại Bàng uýnh tù tì thua. Thiếu Uý Vinh rút chốt an toàn 1 quả lựu đạn M-26, rồi tọng ngập trong ly cối, bia được rót đầy ngay tức khắc. Quả Lựu Đạn mà trồi lên, trồi lên từ từ, vượt qua thành ly, rồi bung thìa, là kể như Các Bà Má, Các Bà Mẹ có quyền đi nhận xác con mình chỉ qua đôi chân, vì phần trên đã bấy hết ! Tôi ngồi gần, nên lạnh toát cả sống lưng, đến nỗi tỉnh hẳn ! Đại Bàng vẫn bình tĩnh bưng ly cối bia lên uống cạn một hơi. Ly cối vừa đặt nhẹ xuống bàn, Phe Biệt Động Quân lại vội vàng nhặt quả lựu đạn, rồi cài chốt an toàn vào cẩn thận ! Đến phiên Đại Bàng dành Quyền Ưu Tiên thách đấu: thách nắm chặt một cục than lửa đỏ hồng trong một tay. Sau một hồi suy nghĩ, Thiếu Uý Vinh lắc đầu chịu thua. Nhưng "đã chịu chơi, phải chơi đến cùng", Ông lạnh lùng gắp cục than vẫn còn đang cháy hừng hực trong bếp lò của nồi lẩu và bỏ gọn vào lòng bàn tay trái của mình, rồi bóp mạnh. Mọi người nhìn Ông thán phục. Phe chúng tôi thắng, ai cũng hể hả dzui cười. Bàn được kéo lại nhập làm một. Ly chú, ly anh, rất chi là xôm tụ, nói cười rôm rả. Lúc đó, Đại Bàng mới kể. Trong khi bưng ly bia lên uống cạn bằng tay phải, tay trái của Ông đang ngấm ngầm thọc sâu vào xô đá để ướp lạnh. Cái xô được kẹp chặt giữa hai đùi.

-"ĐM ! Lạnh tu keo luôn nhưng tôi cương quyết muốn Ông sụp bẫy !".

Thiếu Uý Vinh chỉ biết cười ruồi, chấp nhận thua cuộc. Cả bọn đang nói cười rôm rả thì bỗng bên ngoài vang lên tiếng súng. Phản xạ của Con Nhà Lính bùng lên. Chụp vội súng, lật nghiêng bàn, chiếm giữ bất cứ mọi chướng ngại vật, súng chĩa tua tủa ra bên ngoài, chuẩn bị tác chiến. Nhưng không ! Bên ngoài vẫn yên ắng, chỉ vọng vào những tiếng "Đu" thật to. Liền kéo nhau ra khỏi Nhà Hàng xem. Ở 2 bên phố, Biệt Động Quân và Thiết Giáp đã dàn thành trận tuyến để sẵn sàng nã đạn vào nhau. Một Vị Tướng Quân thật uy nghi lẫm liệt - được một toán Quân Cảnh bảo vệ chung quanh - cầm khẩu Colt vừa bắn chỉ thiên vừa chửi. Chỉ vì một bất đồng nho nhỏ nào đó, 2 bên rút súng ra khè nhau và định choảng nhau. Thượng Cấp của cả 2 bên can lính của mình không được, đành phải báo cáo lên Thượng Cấp cao hơn: THIẾU TƯỚNG NGUYỄN KHOA NAM. Ông xuất hiện thì xem như Đất Bằng không dạy sóng ! Huề cả làng ! Đây là lần thứ 2 trong Cuộc Đời Binh Nghiệp, tôi được thấy tận mắt nhìn thấy - từ xa - 2 Vị Tướng Quân của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà trong Bộ Quân Phục thật chỉnh tề. Lần thứ nhất, với tư thế nghiêm trong hàng quân, trong Buổi Lễ Mãn Khoá, tại Quân Trường Đồng Đế. Còn những lần khác, theo Bố vào Câu Lạc Bộ Huỳnh Hữu Bạc, tôi chỉ thấy mấy vị Tướng Quân trong bộ vest.

Những Quân Cảnh của Tướng Quân rất réglo (nguyên tắc). Cho dù anh là Thiếu Tá, nhưng để tóc dài quá quy định, đang măm măm trong Nhà Hàng, họ vẫn kiên nhẫn đợi cho đến khi anh ăn xong và bước ra, họ mới xốp anh đi hớt tóc, xong xuôi mới bỏ đi. Anh là Trung Tá, đang đi dạo tà tà với Người Đẹp, nhưng quần không gom ống, rất lịch sự mời anh gom xong, họ mới thôi. Họ chỉ là Trung Sỹ mà thôi.   

Anh em Sĩ Quan trong Đại Đội của chúng tôi - mỗi người mỗi nết, mười phân vẹn ... một chỉ - khi xỉn. Đại Bàng khoái cất tiếng cười gằn theo kiểu Những Võ Tướng ngày xưa (Các Bạn muốn biết cười ra sao thì nên coi phim Tàu, được đem qua Việt Nam bằng đường Lào, nên thường được gọi là "Tào Lao". Khà khà khà ...)(Phu Nhân của Đại Bàng là một Giáo Sư Toán tại Sài Gòn. Thay vì ru con bằng những tiếng "ầu ơ dí dầu ...", Bà lại hát theo điệu nhạc "2 lần 1 là 2, 2 lần 2 là 4 ..."). Sếp Phó, tay trái đưa lên xoa cằm, tay phải gãi gãi vào bao súng được đeo xệ bên nách, nếu có khẩu Colt thì móc ra bắn chỉ thiên, chẳng bắn ai, nhưng cũng làm mọi người phải lên ruột, phát hoảng. Vì thế, trước khi vô độ nhậu, Ông đưa súng cho Cận Vệ của mình giữ dùm. Chim Uyên 1 vì mới ra ràng, nên chưa dám lộ đặc điểm. Chim Uyên 2, thường vừa chạy vừa xách súng bắn, xung phong trong hàng quân mỗi khi vào trận đánh. Chim Uyên 4, với Dân Tộc Tính của Vùng Đất có Sông Hương, Núi Ngự, hay tủm tỉm cười ruồi. Còn tôi - Chim Uyên 3 - "quắc cần câu" thì cứ nằm lăn ra ngủ khò, bất kể là mình đang ở địa thế nào, chẳng lo "trời trăng mây nước". Vì thế, tôi mới tự đặt ra nguyên tắc: khi 2 bàn chân đặt thăng bằng trên mặt đất, rồi đứng thẳng người lên, nếu 2 đầu gối run run, tức là đã đến "chỉ", liền ngưng ngay lập tức. Nhờ vậy, tôi mới còn sống đến ngày hôm nay, để hầu chuyện Các Bạn. Đang lúc hành quân mà ngủ khì thì dễ bị VC đưa tiễn "Viễn Du Miền Tiên Cảnh". Nhưng say rượu tưng tưng, uýnh trận đã lắm !

Một quả đạn Cối - nếu đúng tầm sẽ lọt vào Đồn của Địa Phương Quân - đi lạc địa chỉ, rơi ngay xuống Trường Tiểu Học Cai Lậy - cách đó khoảng 500 m - trong giờ học, khiến Các Học Trò nhỏ bị chết oan thảm thương. Ngay sau đó, Một Tấm Bia Tưởng Niệm Các Nạn Nhân Vô Tội Bị VC Sát Hại được xây trước cổng Trường. VC thường có thói quen "phát huy sáng kiến - cải tiến kỹ thuật" nên đã nhờ quan thầy Trung Cộng hay Nga Sô (?) chế nòng súng cối rộng hơn của VNCH 1 ly. 60 ly => 61 ly. 80 ly => 81 ly. Nên nếu xí được những quả đạn của chúng tôi, họ có thể bắn được, nhưng làm sao quả đạn có được đường bay chính xác ? Họ cũng có sáng kiến cải tiến tiếng nổ của Đại Liên, một thùng thiếc (sắt tây) được đục thủng đáy ở vị trí trung tâm, rồi tròng vào đầu nòng súng, buộc chặt. Khi súng nổ, tiếng sẽ vang to cứ y như Đại Liên 12 ly 7, nghe "rất lạnh lùng sương gió". Đến khi Tiểu Đoàn của chúng tôi lượm được vài khẩu, mấy thằng cha nội mới chịu lộ hàng, bể mánh !     

HUY HIỆU QUÂN ĐOÀN IV - QUÂN KHU IV

(ẢNH NGUỒN: GOOGLE.COM).

"ĐẠI BÀNG ! ĐẠI BÀNG ! CHIM UYÊN 3 GỌI ! NGHE RÕ, TRẢ LỜI !"

(ẢNH: DAVID L. PHAM).

Từ giữa tháng 04/1975, Đại Đội của chúng tôi thường xuyên đi hành quân, có lúc riêng rẽ, có khi chung với cả Tiểu Đoàn. Được tôi luyện trong "lò lửa", nên tôi không còn sợ chết, nhất là câu nói của Đại Uý còn văng vẳng trong tiềm thức:

- " Biết được lý do phải chết, nên chẳng còn gì để sợ. Đời Chiến Binh được bọc Poncho là chuyện thường tình".

Bình thản và lạnh lùng mỗi lần xông trận. Trong Cõi Nhân Sinh, chẳng có một ai được chết hai lần !


Rồi Lệnh Cấm Trại 100 % được ban hành một cách nghiêm ngặt. Những tối nào không phải là Đại Đội Trực hay Trung Đội Trực, tôi có thể ngồi chóc ngóc trong hố cá nhân, hay trong hầm mà lắng nghe qua Đài Tiếng Nói Dạ Lan, 2 giọng ca của Hùng Cường và Mai Lệ Huyền:

- "Một trăm em ơi, chiều nay một trăm phần trăm. Một trăm em ơi, chiều nay một trăm phần trăm. Người yêu anh ơi, giờ đây lại cấm trại rồi. Nào đâu Nàng biết tâm tư Người Lính ...".

Hầm Trú Ẩn của chúng tôi ở đây được "sang" hơn căn hầm cũ khi ở Gò Công, một khung tôn vòm cứng làm mái che, được ken dầy trên nóc bằng những bao cát. Chốt dã ngoại vẫn được duy trì. Chiến Thuật Biển Người của VC không còn làm tôi hãi sợ như lúc đầu. Nếu ngồi trong hố cá nhân để bắn trả thì cũng có hơi run, nhưng khi:

- "ĐM ! Mày lì thì tao cũng liều ! Mày vừa chạy vừa bắn thì tao cũng vừa bắn vừa chạy, đéo ngán ! Thử coi thằng nào ngon hơn ?".

Chúng tôi vẫn có lợi thế hơn vì nhờ hoả lực mạnh và dồi dào hơn. Gà Cồ đẻ "trứng vàng" không tiếc. Chúng tôi lại bị vây khốn, lại bị đói, những bịch cơm sấy đã cạn, cơm thừa đổ đi đã lên mốc xanh, lên meo vàng, được nhặt lại, vo qua loa, rồi được cho vào nồi nấu cháo với đủ thứ hằm bà lằng. Đại Bàng thấy Thuộc Cấp sống trong hoàn cảnh khốn nạn, không cầm được nước mắt. Nhưng bên Chủ Lực Quân, chúng tôi không bị nguy khốn lâu.


25/04, tôi được lệnh dẫn Trung Đội đi hộ tống một Đoàn Công Voa, sang Căn Cứ Đồng Tâm để nhận thêm đạn về cho Tiểu Đoàn. Trong khi chờ đợi trở về, đang nhẩn nha trước cổng, tôi chợt gặp một anh bạn là Thiếu Uý Đăng - đồn trú tại Căn Cứ Hải Quân cách đó không xa. Đăng cứ úp úp mở mở, nửa đùa nửa thật rủ rê:

- "Mày có chịu xuống Tàu đi chơi dzới tụi tao không ?".

- "Tại sao dzậy ? Phải có mục gì dzui chứ, Đăng ?"

- "ĐM ! Ra Phú Quốc giăng câu. Rồi qua Mỹ luôn chứ sao ?"

- "ĐM ! Mày sạo hoài. Qua Mỹ, tao chỉ có nước chết đói ! Nghề ngỗng thì đéo có, lớn lên chỉ có mỗi một nghề bóp cò súng. Chẳng lẽ qua bển đi ăn cướp ! Tiếng Mỹ chỉ đủ đựng đầy một cái lá đa, không đủ để đi ăn xin ! ĐM ! Thôi đi mày, đừng có nói giỡn !".   

Đăng chỉ nhe răng cười khì và chẳng thổ lộ gì thêm. Chúng tôi chia tay nhau.


Trưa 26/04, một trận đánh ác liệt xảy ra giữa 2 bên, tôi đang chạy trong khi một loạt đạn bắn về phía mình, tôi ngã nhào, sờ lên gáy thì cảm nhận được một đống chèm nhẹp, kêu lên trong hoảng hốt:

- "ĐM ! Tao bị trúng đạn bể hũ chao rồi !".

Chú Cận Vệ cuống cuồng rút vội cuộn băng cá nhân, rồi quấn quanh cổ của tôi nhiều vòng. Điên cuồng, say máu, tôi vẫn hô "Xung phong !", vừa chạy vừa bắn đùng, đùng. Sáng hôm sau, Y Tá Trung Đội gỡ cuộn băng để khám, không phải là óc mà là ... một đám sình nhão vẫn còn đang bám chặt vào gáy ! 

Trung Đội được lệnh dừng chân, đóng chốt.

Phía xa xa, VC rất dạn - khác với những lần trước thì biến mất - cứ chạy qua chạy lại. Vừa nhai xong miếng cơm sấy, định đứng dậy để quan sát. Đang lom khom, tôi bỗng phát hiện một viên đạn cứ bay là là, chầm chậm về phía mình, toàn thân cứng đờ như một bức tượng thịt, mọi phản xạ đều bị tê liệt hoàn toàn, mắt mở tròn đầy khiếp sợ, miệng há hốc ! Đến khi viên đạn mồ côi đã bay hết tầm, rơi xuống. Tôi liền ngã nhào ngay xuống đất. Tôi cứ ngỡ thần kinh của mình đã được tôi luyện thành thép không rỉ. Nhưng không, lầm to !


Chiều 27 qua ngày 28/04, Gà Cồ của chúng tôi lại "được" gáy trực xạ. "Những quả trứng vàng" rít trong không khí, xé gió - từ hướng sau lưng - bay về phía mình, quả là một cực hình ! Đại Đội Trưởng liên lạc với Tiểu Đoàn Trưởng, liền nhận được câu trả lời rất chi là phũ phàng:

- "Tao cũng đéo biết !".

Vì mọi liên lạc hàng ngang đã bị cắt đứt, chỉ còn hàng dọc !


03/11/2011.

THOMAS THANH NGUYENTU.


BÀI LIÊN QUAN: 


http://thomasthanhnguyentu.blogspot.com/2012/08/su-oan-7-bo-binh-mot-thoi-vang-bong_3442.html  

No comments:

Post a Comment